Chương 1596: Nghi thức thành Thần khác (2)
Chương 1596: Nghi thức thành Thần khác (2)Chương 1596: Nghi thức thành Thần khác (2)
Chương 1596: Nghỉ thức thành Thân khác (2)
"Nguyệt chủ cứ căn dặn là được, bộ xương già này của ta vẫn còn có thể hoạt động được một chút." Lão giả nói xong liền nhìn qua Điện hoàng phía bên ngoài, trong mắt tràn ngập hàn ý.
Hứa Thanh tâm thần phấn khởi, hắn cũng không ngờ rằng bên trong những tòa băng điêu phong ấn trong Nghịch Nguyệt Điện, lại có tôn tại như vậy.
Giờ phút này trong ánh trăng mờ, âm thanh nổ vang tái khởi, từng thân ảnh lần lượt đi ra từ bên trong, từng người đều khí thế như cầu vồng, mang theo cảm giác năm tháng, mặc dù khí tức không bằng thời toàn thịnh khi xưa nhưng vẫn rất là kinh khủng.
Đây là Nghịch Nguyệt Điện hội tụ, tích góp suốt một cái kỷ nguyên trong Tế Nguyệt đại vực.
Nhìn như phong ấn, thế nhưng cũng là một loại bảo hộ.
Bọn họ đều là dị tộc, một khắc đi ra là bọn họ liền hiểu ra nguyên do, thấy được bên ngoài, thấy được Lý Tiêu Sơn thì nhao nhao có chỗ thu liễm.
Mặc dù như thế, nhưng sau khi những thân ảnh này xuất hiện, vẫn mang lại áp lực vô cùng lớn cho tu sĩ Hồng Nguyệt.
Trong đông đảo khí tức nơi này khuếch tán ra, biển máu bên dưới sôi trào, bau trời cũng xuất hiện cảnh ngư lân.
Cho đến khi bên trong mông lung chỉ còn lại một tòa băng điêu.
Tòa băng điêu này vỡ vụn chậm nhất, cho đến giờ phút này mới rút cuộc hoàn toàn tan vỡ, một cỗ khí tức năm tháng nông đậm cũng theo đó khuếch tán ra, phảng phất như có gió cổ xưa thổi qua bát phương, khiến cho thiên địa nổ vang.
Thần sắc của Điện hoàng Hồng Nguyệt lần thứ hai xuất hiện biến hóa, thậm chí còn kịch liệt hơn so với lúc trước trông thấy Lý Tiêu Sơn, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch, nhìn chằm chằm thân ảnh dần dần hiển lộ ra trên thế gian.
Đó là một nữ tử dị tộc.
Mi tâm của nàng mọc ra con mắt thứ ba, con mắt này đỏ thâm, dường như ẩn chứa hỏa diễm, theo nàng đi ra thì hỏa diễm bộc phát hình thành một cái biển lửa, bốc lên giữa không trung rồi huyễn hóa ra một gương mặt cực lớn, có thể mơ hồ thấy thế giới hình thành ở bên trong.
Mà nàng thân ở trong biển lửa, như là người gây nên hoả hoạn, tản mát ra một cỗ chấn động đến gần vô hạn Uẩn Thần, tựa hồ chỉ cần nàng muốn, liên có thể lập tức hình thành Đại Thế Giới của chính mình, bước vào Uẩn Thần.
Giờ phút này sau khi bước ra, nàng đứng ở nơi đó, rõ ràng mở to mắt thế nhưng trong mắt lại một mảnh trống rỗng. Sự xuất hiện của nàng khiến cho tâm thân tất cả mọi người đều lay động, nhưng không có mấy người quen biết, cho dù là những lão nhân của Nghịch Nguyệt Điện, cũng đều không có bất kỳ ấn tượng nào đối với nàng.
Liền dường như tung tích của nàng chưa bao giờ xuất hiện qua ở trong một kỷ nguyên này.
Cảm giác cổ xưa trên người nàng đặc biệt mãnh liệt, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn, đều có thể cảm giác được năm tháng trôi qua.
Dù là những băng điêu bỏ niêm phong kia cũng đều cảm thấy lạ lãm đối với nàng, không biết được thân phận của nàng, chỉ có Lý Tiêu Sơn, lão nhìn qua nữ tử dị tộc kia đi ra, cúi đầu và nhẹ giọng mở miệng.
"Bái kiến chủ nhân đời trước của Nghịch Nguyệt Điện."
Lời lão vừa ra, tâm thần tất cả mọi người đều dâng lên gợn sóng vạn trượng, duy chỉ có Hứa Thanh cùng đội trưởng chỗ đó vẫn như bình thường, bởi vì một khắc khi bọn họ trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện, đã biết được thân phận của nàng.
Chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện xuất hiện trong kỷ nguyên này là Hứa Thanh.
Nhưng mà Nghịch Nguyệt Điện cũng không phải chỉ từng xuất hiện một vị chủ nhân, mặc dù không phải từng kỷ nguyên đều có, nhưng từ xưa đến nay đã từng xuất hiện qua.
Chỉ là bọn họ phản kháng ... cũng đã thất bại.
Mà tòa băng điêu cuối cùng này, chính là phong ấn chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện một đời trước, nhưng không phải chân thân mà chỉ là một cái phân thân.
Nàng lựa chọn tự mình trâm lặng, lấy phương pháp đặc thù phối hợp với Nghịch Nguyệt Điện, tránh được Xích Mẫu thôn phe, lưu lại một cỗ phân thân như vậy. Đây là lễ vật nàng lưu lại cho chủ nhân kế nhiệm Nghịch Nguyệt Điện.
"Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện một kỷ nguyên trước, Thần Tước Tử!"
Thần sắc Điện hoàng ngưng trọng đến cực hạn, mở miệng nói ra từng chữ từng chữ, hai con ngươi của nữ tử dị tộc kia liền nổi lên một vòng sóng ánh sáng, ý trống rỗng tiêu tán, vẻ lạnh lùng hội tụ hóa thành ánh mắt, nhìn vào trên người Điện hoàng.
"Thân thể cháp vá, thế giới khâu lại, khống chế một đôi mắt không thuộc về thời đại này, đổi lấy uy thế Uẩn Thần, nhưng ngươi còn nhớ rõ ngươi là ai không?”
Nữ tử bình tính mở miệng, lời của nàng khiến cho Điện hoàng sững sờ, theo bản năng mở miệng.
"Ta là Điện hoàng của Hồng Nguyệt Thần Điện!"
"Ở cái kỷ nguyên kia của ta, Hồng Nguyệt không có Điện hoàng.' Nữ tử lắc đầu than nhẹ một tiếng, nhìn Nhị Ngưu bên người Hứa Thanh.
"Đó là con mắt của ngươi."
Thần sắc Nhị Ngưu biến đổi, lập tức ngưng trọng nhìn qua người nữ tử trước mắt này, không nói chuyện.
Ánh mắt Nữ tử chuyển động, cuối cùng chú ý đến người Hứa Thanh, chậm rãi tràn ra quang mang âm u, càng có khí tức âm lãnh tản ra từ trên người nàng, biển lửa rõ ràng đang lượn lờ, nhưng giờ khắc này màu sắc của lửa đã cải biến, đổi thành màu đen.
"Ngươi rất kỳ quái. . “
Nữ tử liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, cũng không nhiều lời mà quay đầu nhìn về phía bên ngoài.
"Trận quyết chiến của một kỷ nguyên này sắp bắt đầu rồi sao, hình như thú vị hơn rất nhiều so với cái kỷ nguyên kia của ta."
"Ta chỉ là một cỗ phân thân, không có được uy thế của bản thể năm đó, không trợ giúp được quá nhiều, nhưng ta sẽ tận lực.
"Thần Linh cũng không phải là vĩnh hằng, hy vọng từ xưa đến nay vẫn tồn tại.
Nữ tử lẩm bẩm, đi về phía trước một bước, trực tiếp vượt qua Nghịch Nguyệt Điện, xuất hiện ở phía trên huyết hải bên ngoài, giơ tay vung lên, vô tận hỏa diễm từ trên người nàng lập tức âm am bộc phát, lao thẳng đến huyết hải phía dưới.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ huyết hải lại bị thiêu cháy.
Hỏa diễm lan tràn bao phủ thiên địa, huyết hải cuộn trào, bầu trời nổ vang.
Thần sắc Điện hoàng biến hóa, tay phải chợt giơ lên nhấn một cái, Đại Thế Giới sau lưng gã biến ảo, mắt thấy sẽ trấn áp tới.
Nhưng vào lúc này Lý Tiêu Sơn bên đó chợt đi ra, trong lúc cất bước liền kéo lấy trường đao mục nát trong tay, liên tiếp đi ra chín bước, từng bước đi vào hư vô, xuyên thẳng qua bên trong thực tế cùng hư ảo, không cách nào ngăn cản.
Khi bước ra bước thứ chín, liền đến phía trước Điện hoàng, vung trường đao trong tay, một đao chém xuống!