Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1419 - Chương 1602: Cửu Dương Che Trời (1)

Chương 1602: Cửu Dương che trời (1) Chương 1602: Cửu Dương che trời (1)Chương 1602: Cửu Dương che trời (1)

Chương 1602: Cửu Dương che trời (1)

Khí thế hội tụ trước trận chiến cần phải làm liên một mạch, nếu không nhất định sẽ thịnh rồi lại suy, sức cùng lực kiệt, giờ phút này chúng tu Nghịch Nguyệt Điện cũng chính là như vậy.

Theo lời nói của Thế tử, theo tiếng nói của Hứa Thanh, theo đội trưởng sục sôi, khí thế của mấy vạn tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện như là câu vồng, trong mắt từng người lộ ra kiên định cùng thê sống chết.

"Giết!!"

Không biết là ai phát ra tiếng gào thét đầu tiên, rất nhanh tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, theo bản năng há miệng truyền ra tiếng gào thét tới từ linh hồn, tựa như muốn phát tiết đau khổ cùng với không cam lòng trong cả đời từ một chữ này ra bên ngoài.

Giờ khắc này lý trí đã không còn trọng yếu, ở trước mặt khí thế kia, mưu lược cũng đều không có ý nghĩa.

Tất cả mọi người giống như hóa thành thất phu, thất phu giận dữ, máu tươi năm bước!

Sự thật đã ở ngay trước mắt, Xích Mẫu sắp đến, vốn là cục diện chắc chắn phải chết, mà bây giờ đã có hy vọng, lại còn là một lần hy vọng lớn nhất trong vô số năm qua.

Cơ hội như thế, cho dù là người nhát gan cũng sẽ nổi lên một tia dũng khí hóa thân thành thất phu hữu dũng.

Huống chi là người có thể tiến vào Nghịch Nguyệt Điện, làm sao có thể không có đủ dũng khí này được chứ, dẫu sao thì bản thân của việc khảo nghiệm gia nhập Nghịch Nguyệt Điện cũng đã đào thải quá nhiều người không phù hợp yêu cầu ra ngoài.

Thiên địa trong Khổ Sinh sơn mạch biến sắc, gào thét đến từ tu sĩ Nghịch Nguyệt như khí thôn sơn hà, rung chuyển bầu trời. Mắt thấy như thế, Hứa Thanh hít sâu, thân thể một bước tiến vào bên trong Nghịch Nguyệt Điện, đi vào trong điện phủ cao nhất, đội trưởng cũng đồng bộ bước cùng, hai người đi vào cung điện, tấm kính Nghịch Nguyệt Điện hóa thành màn trời lập tức lập lòe lên.

Một cỗ chấn động truyền tống từ bên trong bộc phát ra ngoài.

Đây là một loại năng lực khác của Nghịch Nguyệt Điện, chỉ có chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện mới có khả năng nắm giữ, có thể dịch chuyển phạm vi lớn trong toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.

Giờ phút này truyền tống nổ vang, giọng nói đội trưởng vang vọng từ bên trong Nghịch Nguyệt Điện ra ngoài.

"Chúng tượng, trở về vị trí cũ!"

Theo lời nói truyền ra, từng đạo pho tượng tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện bên ngoài, mang theo sát ý, mang theo quyết tâm, bay thẳng đến Nghịch Nguyệt Điện, trong đó còn có Lý Tiêu Sơn, Thần Tước Tử, cùng với những tu sĩ được cởi bỏ niêm phong kia.

Về phân đám người Thế tử, bọn họ không cần bước vào Nghịch Nguyệt Điện, đối với bọn họ mà nói, đi đến bất kỳ một nơi nào trong đại vực này, vốn chỉ là một ý niệm.

Mà tu sĩ tâm thường của Khổ Sinh sơn mạch cũng không bị yêu cầu tham dự trận chiến tranh lần này, vì vậy dưới đám người Ninh Viêm cùng Linh Nhi đưa mắt nhìn, bầu trời bốn ba dậy sóng, mặt kính Nghịch Nguyệt Điện lập tức tan biến.

Đi bình nguyên Sám Hối, tiến đến tổng bộ Hồng Nguyệt.

Binh quý thần tốc!

Trung tâm Tế Nguyệt đại vực, bình nguyên Sám Hối.

Phạm vi của bình nguyên này cực kỳ bao la, thả mắt nhìn đi, không có bất kỳ ngọn núi non chập chùng nào, mặt đất mọc ra cây cỏ màu đỏ, gió thổi qua làm thảo nguyên chấn động, giống như một mảnh biển đỏ.

Mà ở trung tâm của bình nguyên này, nơi đấy tồn tại một hồ nước cực lớn.

Hồ nước như máu, tràn ra mùi máu tươi nồng đậm, thoạt nhìn cùng tựa như nước của Tự Âm Trường Hà vậy, mà ở giữa của cái hồ đó còn có một hòn đảo.

Một người khổng lồ đội trời đạp đất bị cưỡng ép trấn áp quỳ bái ở đó, tuy là tư thế quỳ bái, nhưng thân hình cao lớn và khí tức hùng hậu ấy, vẫn tạo thành uy áp kinh khủng như trước.

Trên hòn đảo dưới chân của người khổng lồ, có xây dựng rất nhiều Thần Điện.

Nhưng hết thảy những thứ này đều ở trong một mảnh mông lung, không nhìn rõ lắm, bị một màn ánh sáng đỏ thẫm bao phủ hết thảy.

Mảnh ánh sáng này đến từ bau trời, đến từ ngôi sao Hồng Nguyệt, từ xa nhìn lại, dưới ánh sáng màu đỏ này bao bọc, hết thảy mọi thứ bên trong hòn đảo đều mơ hồ.

Vả lại cũng có khác nhau rất lớn trên phương diện màu sắc cùng với bên ngoài.

Màu đỏ ở những khu vực khác đều là đỏ nhạt, duy chỉ có nơi đây được chiếu cố đặc thù, cho nên màu sắc vô cùng đỏ thẫm.

Thiên địa nơi đây đỏ thẫm, vô tận ánh sáng màu đỏ hội tụ trên hòn đảo, bao phủ hòn đảo trở thành màn máu, khí tức Xích Mẫu ở bên trong nồng đậm vô cùng.

Mặt khác, nơi đây cũng không giống với ngày xưa, bình thường hòn đảo này luôn có âm thanh cúng bái cùng với ca tụng Xích Mẫu được ngâm xướng lên, nhưng trước mắt... Nơi đây hoàn toàn yên tính.

Không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, chỉ có một mảnh đỏ thâm nồng đậm thay thế hết thảy.

Mà đúng lúc này, trên bầu trời bỗng truyền đến am thanh thiên lôi, sấm sét âm ầm phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây, dấy lên vô tận tiếng vọng, hư vô vặn vẹo, tựa như có một con quái vật khổng lồ muốn truyền tống tiến vào bên trong mảnh đỏ thẫm đó.

Nhưng theo ánh sáng màu đỏ lập lòe, truyền tống bị thất bại.

Trong nháy mắt tiếp theo, giữa không trung bên ngoài hòn đảo này, mặt kính Nghịch Nguyệt Điện bỗng nhiên hiện ra rồi trôi nổi ở giữa không trung, nhanh chóng mở rộng, sau đó từ trong mặt kính, từng ánh mắt hạ xuống với sát ý kinh người, ngóng nhìn hòn đảo bị một mảnh đỏ thâm bao phủ.

Cũng ngay vào thời khắc này, thân ảnh đám người Thế tử đi ra từ hư vô bên cạnh, đồng dạng nhìn tới, thần sắc riêng phần mình biến hóa.

"Khí tức Thần Linh.... “

Thần sắc lão Cửu lạnh như băng, bỗng nhiên giơ tay phải lên, hư ảnh một thanh trường kiếm hình thành trong tay.

Kiếm này đen nhánh, tràn ra sát khí kinh người, khiến cho thiên địa tối sam lại.

Lão Cửu mặt không cảm xúc, chém một kiếm ve màn máu đỏ thẫm phía trước.

Kiếm này vừa phát, bàn thiên tế địa, dường như có thể khai thiên vậy, bầu trời run rẩy, cuốn lên vô tận phong bạo, đại địa nổ vang, trấn áp hồ máu bốn phương tạo thành vùng lõm xuống.

Cuối cùng, chém vào trên màn máu đỏ thẫm.

Máu màn truyan ra âm thanh đỉnh tai nhức óc, huyết quang trong đó chấn động, trong nháy mắt bị giảm còn mỏng manh.

Uy thế một kiếm, khiến cho tâm thân tất cả mọi người nổi lên gợn sóng.

Sau một khắc khi tất cả mọi người nhìn xuyên thấu qua màn máu mỏng manh, thấy được cảnh tượng trong đó, thân sắc tất cả đều nhao nhao ngưng tu lại.

Bên trong màn máu, pho tượng của Chúa Tể đã trở nên rõ ràng hơn một chút, lộ ra toàn cảnh, cũng lộ ra vô số tu sĩ Hồng Nguyệt ở bốn phía.

Dưới vùng đất không có một bóng người, giờ phút này toàn bộ tu sĩ ở tổng bộ Hồng Nguyệt đều đang khoanh chân giữa không trung, vờn quanh pho tượng Chúa Tể, giống như đang bảo hộ vậy.

Bọn họ rập rạp vô số, nhân số cực nhiều, liếc mắt khó có thể tính toán rõ ràng.

Trong đó tu vi yếu nhất là Nguyên Anh, Linh Tàng cũng có không ít, Quy Hư cũng là đông đảo, phần lớn đều là quần áo thống nhất, mặc thần bào huyết sắc của Hồng Nguyệt.

Điện hoàng được cứu đi cũng ở trong đó, lão nhìn xuyên thấu qua màn máu, ngóng nhìn tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện đã đến. Còn có một chút thì là tộc quần cùng với tông môn phụ thuộc, đều đang bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Mà thứ được bọn họ bao quanh bảo hộ, chính là phàm xác của Xích Maul
Bình Luận (0)
Comment