Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1430 - Chuong 1613: Thuat Cam Ky (2)

Chuong 1613: Thuat Cam Ky (2) Chuong 1613: Thuat Cam Ky (2)Chuong 1613: Thuat Cam Ky (2)

Chuong 1613: Thuat Cam Ky (2)

Lý Tiêu Sơn toàn thân máu thịt mơ hồ, trong cơn chật vật cười lớn một tiếng, đôi mắt lộ ra quyết đoán.

Thần Tước Tử bên đó vừa giao chiến vừa gật đầu.

Hứa Thanh cùng với đội trưởng đưa mắt nhìn nhau, trong lúc chiến ý bốc lên, vào thời khắc này trận pháp bên phía Thế tử cũng bộc phát ra, mỗi người khuếch tán khí tức riêng mình, hình thành vòng xoáy.

Từ xa nhìn lại, dưới chân năm người Thế tử là ngũ mang tinh trận, thân thể liệt vị thành tứ tướng, chung quanh có riêng dị tượng bốc lên.

Dị tượng xuất hiện ở trên người Ngũ công chúa là một lãng hoa thật lớn, giờ phút này cánh hoa bay xõa hình thành ánh sáng nhu hòa.

Lão Bát nơi đó là thất tình lục dục hội tụ ra gương mặt quỷ dị, biểu cảm đều thời khắc biến hóa, hết thảy cảm xúc và toàn bổ dục vọng, đều ngay lập tức luân chuyển.

Mà bên phía Thế tử, lại có hư ảnh Chúa Tể Lý Tự Hóa mơ hồ hiện ra, khí thế như cầu vồng, dường như có thể trấn áp hết thảy.

Về phần lão Cửu, là một lưỡi đao sắc bén có thể trảm diệt thiên địa, đấy là một kiện áp đao, là Trảm Thần Đài mà y cảm ngộ ra biến thành!

Sau khi tứ tướng này hình thành, giao hòa lẫn nhau, chồng chéo lên nhau tạo ra những Đại Thế Giới.

Mà vị trí trung tâm chính là Minh Mai công chúa.

Nàng đứng ở nơi đó, dưới thời gian trường hà vờn quanh, càng chiếu thân ảnh của nàng vào bên trong từng cái Đại Thế Giới.

Dường như xuất hiện vô số nàng.

Toàn bộ đều nhìn tới phàm xác của Xích Mẫu. Giờ phút này, huyết hải bên trong phàm xác của Xích Mẫu lần nữa bộc phát, thân ảnh Thần tử dân càng tiến bước, màu sắc thiên địa cũng càng thêm đỏ thẫm, cùng bị ảnh hưởng còn có huyết dịch trong cơ thể của toàn bộ tu sĩ nơi đây.

Bất kể là tu sĩ Hồng Nguyệt hay là Nghịch Nguyệt Điện, huyết dịch cùng tu vi của bọn họ trong cái loại cảm giác không bị khống chế đó, đều trở nên mãnh liệt hơn.

Muốn phá tan thân hình mà ra.

Thậm chí có một số người tu vi suy nhược, khó có thể lập tức trấn áp, thân thể vào thời khắc này liền nổ vang bạo khai, rất nhiều huyết dịch tuôn ra, bay thẳng đến phía Thần tử.

Trong đó còn có cả tu sĩ Hồng Nguyệt.

Một màn này, lập tức liên khiến cho tu sĩ Hồng Nguyệt bốn phía sắc mặt biến hóa, không dám tới gần.

Hiển nhiên đối với Thần tử mà nói, giờ phút này gã đã không thèm để ý tới trận doanh nữa rồi, lúc này ý muốn của gã chỉ có thành Thần.

Cho nên dù là tu sĩ Hồng Nguyệt lui ra phía sau, nhưng bởi vì đồng nguyên tương liên, vẫn khiến cho thân thể không ít tu sĩ Hồng Nguyệt liên tục tan vỡ, rất nhiều máu tươi bay lên.

Theo những thứ huyết dịch này dung nhập, khí tức Thần Linh bốc lên trên người Thần tử càng thêm nồng đậm, ảnh hưởng đến cả bầu trời lẫn đại địa.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời càng vặn vẹo, hư vô càng thêm mơ hồ, đại địa càng sốc lên.

Mà khí thế của nó cũng không đình chỉ như vậy.

Thần tử giống như Thần Linh, ánh mắt lạnh như băng đảo qua bốn phương, cuối cùng rơi vào trên nghi thức của đám người Thế tử.

"Đường của phụ thân đi là sai lầm, trong cái thế giới này, trở thành Thần Linh mới là đường ra duy nhất."

"Mà ta, là sau khi phụ thân năm đó thành tựu Thần Linh, sinh ra trước khi phụ thân tự diệt Thần Hỏa, cho nên ta khác biệt cùng với các ngươi."

"Ý nghĩa tồn tại chân chính của các ngươi là làm một bộ phận để cho ta thành Thần, mà ý nghĩa của ta, là phải di trên con đường năm đó phụ thân còn chưa có đi xong.

"Đây cũng là nguyên nhân ta lựa chọn Xích Mẫu, Thần, mới là đạo hữu tương lai của ta."

Thần tử bình tĩnh mở miệng, nói xong liền giơ tay trái lên trảo một cái ve phàm xác của Xích Mẫu sau lưng.

Phàm xác của Xích Mẫu rung động lắc lư, trực tiếp bay thẳng đến Thần tử rồi lập tức bao phủ, sau đó hóa thành một kiện chiến giáp huyết sắc bọc lại toàn bộ thân thể, tiếp theo liền một bước đi đến đám người Thế tử.

Ngay nháy mắt bước chân Thần hạ xuống, trong mắt đội trưởng lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nhanh chóng phất tay, bầu trời lập tức tối sâm lại, giờ phút này chín vòng mặt trời nối liền lúc trước được đội trưởng thể hiện ra lại lân nữa phủ xuống, hình thành trấn áp, nổ vang bao phủ về chỗ Thần tử.

"Tiểu sư đệ!"

Hầu như ngay lúc đội trưởng mở miệng, Hứa Thanh cũng không chần chờ chút nào, điều khiển Nghịch Nguyệt Kính hơi chuyển động.

Hắn biết rõ đội trưởng làm việc rất ít khi bắn tên không có đích, nếu như y đã chọn dùng chín mặt trời gia trì vào lúc này, lựa chọn gọi mình tương trợ, như vậy nhất định là có nguyên nhân, rất nhanh, mặt kính chuyển động, tia sáng lập lòe chiếu rọi tới trên người Thần tử.

Nghịch Nguyệt Kính lập tức rung động lắc lư, chín mặt trời cấp tốc xoay tròn.

Nhưng mà Thần tử bên đó bỏ qua đây hết thảy, đối với Thân mà nói, đám người Hứa Thanh chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, bây giờ trên chiến trường này, chỉ có đám người Thế tử mới được Thân để trong lòng.

Vì vậy bước chân của Thần không chút dừng lại nào, một khắc hạ xuống, Nghịch Nguyệt Kính nổ vang, chín mặt trời cũng đều xuất hiện vết tích vỡ vụn.

Mà đúng lúc đó, bên trong nghi thức do năm người Thế tử tạo thành, Minh Mai công chúa ở chính giữa, thân ảnh của nàng trong nhiều Đại Thế Giới đồng loạt nhắm hai mắt lại.

Một khắc tất cả nhắm mắt, giọng nói của nàng từ trong hư vô, từ quá khứ, từ bát phương, vang vọng truyền ra.

"Trực bình nhật thuộc thổ, chôn niệm tàng đạo, bình thời gian nơi này!"

“Trực định nhật thuộc mộc, dưỡng kim uẩn cổ, định cánh cửa tuế nguyệt!"

"Trực chấp nhật thuộc thủy, lưu niên vãng phục, chấp hành đường sinh tử!"

"Trực phá nhật thuộc hỏa, đốt ký ức đốt hồn, phá khóa Thiên Đạo!"

"Mà ta là kim, chôn dưỡng lưu đốt, bình, định, chấp, phá!"

Một khắc giọng nói của Minh Mai công chúa truyền ra, càn khôn nghịch chuyển, ánh mặt trời ảm đạm, vạn vật mơ hồ.

Một dòng sông bảy màu to lớn bốc lên từ hư vô, ngược dòng mà chảy, bao phủ hết thảy.

Dù là Thần tử đi tới cũng khó có thể phá vỡ, bị dòng sông bao phủ.

Lực lượng thời gian ở chỗ này vận hành trước đó chưa từng có.

Từ xa nhìn lại, một phương thế giới chỗ hòn đảo này giống như bị xóa đi, dung nhập vào năm tháng Viễn Cổ, cuối cùng hóa thành một cánh cửa cổ xưa bên trên dòng sông thời gian, chậm rãi mở ra.
Bình Luận (0)
Comment