Chương 1616: Thất Đăng U Hỏa Chú (1)
Chương 1616: Thất Đăng U Hỏa Chú (1)Chương 1616: Thất Đăng U Hỏa Chú (1)
Chương 1616: Thất Đăng U Hỏa Chú (1)
Tiếng trống vang lên triệt để, sóng âm có uẩn độc, trong lúc khuếch tán vô hình, bên trong tràn ngập Độc Chú thuật, trong lúc vô hình xâm nhập vạn vật.
Có thể nhìn thấy hư vô xuất hiện từng cái vòng tròn bất quy tắc, như bị ăn mòn nên hình thành.
Mà mặt đất cũng là như vậy, vào thời khắc này bát phương bỗng có gió gào thét, khiến độc hiển hóa trở thành khói đen cuồn cuộn tản về bốn phía.
Nhi tử thứ tư của Chúa Tể đứng ở trong mảnh sương mù độc đó, đôi mắt lạnh nhạt nhìn tới Hứa Thanh, liên tục lắc chiếc trống lúc lắc trong tay, sương mù cuồng bạo lan tràn như là sóng cả lên xuống, càng có từng hư ảnh thú vật dữ tợn biến ảo ở bên trong, phát ra tiếng gào thét.
Những hư ảnh thú vật đó có con thân thể như cái bình nhưng mọc đầy mắt khắp người, có con như sợi tóc kỳ dị tung bay, còn có con thì như là long quy nhất thể, toàn thân mọc đầy gai sắc, càng có con dạng hình người nhưng trên mi tâm nở rộ hoa bỉ ngạn.
Chính là như thế, nhiều vô số kể.
Mỗi một con đều là thú vật kịch độc, ở trong niên đại của thời gian này cũng đã là ít thấy, lại càng không cần phải nói tới thời đại của Hứa Thanh.
Hầu như toàn bộ đều là loài đã bị tuyệt chủng.
Chớp mắt khi chúng nó huyễn hóa ra, sương mù lần nữa bộc phát, theo sự xuất hiện của bọn nó, độc trong đó lần lượt được gia trì, đến cuối cùng đã trở thành hỗn độc, có thể xâm nhập hết thảy Linh Tàng, có thể mục nát hỏa lò Bí Tàng.
Giờ phút này khói độc cuộn mình, cuốn thẳng đến phía Hứa Thanh.
Đối với điều ấy, thân sắc Hứa Thanh như thường, không có quá nhiều biến hóa, thậm chí trong lòng lại càng trở nên thong dong hơn đối với một trận đánh này.
Bởi vì hắn phát hiện nhi tử thứ tư của Chúa Tể trước mắt hình như cũng không phải là sâu không lường được như trong suy nghĩ của mình.
Đối phương đúng thật là thiên kiêu, nhưng cũng là có cực hạn.
Bản nguyên công pháp Hoàng cấp thì Hứa Thanh cũng tương tự có được, mà độc đạo này... Hứa Thanh khẽ lắc đầu.
Mắt hắn biến thành một mảnh đen nhánh, Độc Cấm trong cơ thể dung nhập trong mắt, bình tĩnh liếc mắt nhìn tới.
Một cái liếc mắt nhìn qua là thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, bốn phương mơ hồ biến thành một mảnh vặn vẹo, khói độc vọt tới phía hắn bỗng chấn động mạnh một phát, mắt thường cũng có thể thấy được tiêu tán ra.
Thế gian này, không phải không có loại độc khiến cho Hứa Thanh thay đổi sắc mặt hay lo ngại khi đối mặt, nhưng hiển nhiên độc của nhi tử thứ tư của Chúa Tể thì không thể.
Độc Cấm của Hứa Thanh, từ bản chất đã khác biệt cùng với những độc thông thường, đó là một loại thể hiện của dị chất, đó là thân trớ bộc phát, càng là tác động thẳng đến bản chất sinh mệnh của chúng sinh vạn vật.
So sánh cùng nó, sóng âm uẩn độc do trống lúc lắc sinh ra mặc dù cũng kỳ dị, nhưng ở trên phương diện vị cách vẫn là chưa đủ.
Dưới một cái liếc mắt, khói độc tan rãi
Sắc mặt nhi tử thứ tư của Chúa Te lần đầu tiên biến hóa, bàn tay lay động trống lúc lắc cũng không khỏi dừng lại.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Hứa Thanh nhanh chóng xuyên thấu qua mảnh khói độc mỏng manh, nhìn tới nhi tử thứ tư của Chúa Tể.
Cái nhìn này, khiến cho toàn thân gã liền dựng tóc gáy lên, cảm giác nguy cơ sinh tử am âm bộc phát, mà gã cũng không hề tâm thường, hầu như không chút chân chờ nào mà lập tức lùi thân thể ra phía sau, càng không chút do dự ném trống lúc lắc trong tay ra, bấm niệm pháp quyết chỉ một ngón tay.
Bên ngoài chiếc trống lúc lắc trân quý đó trực tiếp xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, oanh một tiếng tự động bạo khai, hình thành độc càng đậm cùng với âm thanh càng thê lương hơn, nương theo uy thế cuồng bạo ẩn chứa trong đó, nổ gây xung chấn ra ngoài ngăn cản ánh mắt của Hứa Thanh lại.
Một đòn đó đúng là có hiệu quả.
Hứa Thanh có thể làm tan rã cái trống độc này, nhưng chấn động do bảo vật tự bạo hình thành cuối cùng vẫn khiến cho bước chân tiến về phía trước của Hứa Thanh phải dừng lại.
Mượn nhờ lúc này, nhi tử thứ tư của Chúa Tể đã rút lui tới hơn ngàn trượng, lúc xuất hiện liền lộ ra biểu cảm âm trầm, trong lòng ngưng trọng, gã không thể không thừa nhận, thủ đoạn của người trước mắt chẳng những tương tự cùng mình, mà mỗi một chủng loại càng là mạnh hơn chính mình vài phần.
Trong mắt nhi tử thứ tư của Chúa Tể loe lên sát cơ, gã không định tiếp tục chơi đùa nữa, ở gã xem ra, trận giao chiến này xem như đã có thể kết thúc rồi, vì vậy giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, chỉ một ngón tay vào mi tâm, đầu ngón tay cũng không hạ xuống mà treo ở ba tấc trên bầu trời.
"Huyết mạch, Chú UI"
Lời nói vừa ra, trên làn da nhi tử thứ tư của Chúa Tể lập tức xuất hiện rất nhiều đường vân giống như hắc tuyến, cẩn thận nhìn kỹ, những đường vân đó rập rạp vô số, có thô có mảnh, chính là mạch máu toàn thân.
Giờ phút này bọn chúng bành trướng lên, thế mà lại tự động di chuyển ở trên người gã, nhất là mạch máu màu đen trên bộ mặt, vậy mà lại hợp thành một gương mặt quỷ dữ tợn. Theo ngón tay nhi tử thứ tư của Chúa Tể hạ xuống, chạm vào mặt quỷ, chỉ trong chốc lát mặt quỷ đó tựa như chiếc đèn vậy, lại được đốt lên.
Từ xa nhìn lại, nó dường như thật đúng là một chiếc đèn!
Chiếc đèn này dung hợp cùng gương mặt nhi tử thứ tư của Chúa Tể, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, đồng thời khí tức trên thân của gã cũng ầm am bộc phát, lại cường hãn hơn vài phần so với lúc trước.
Hứa Thanh mắt thấy như thế, nội tâm dâng lên bất an, lần nữa dùng Độc Cấm Mục nhìn tới, thân thể nhoáng một cái, hình thành tốc độ kinh người bay thẳng đến phía đối phương.
Nhi tử thứ tư của Chúa Tể nheo mắt lại, thân thể nhanh chóng rút lui, tay trái bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân thể lần nữa xuất hiện Tê Ngưu, toàn lực ngăn cản độc xâm nhập hòa tan, đồng thời còn phất tay, từng sợi sợi tóc lăng không hiện ra, quấn về phía Hứa Thanh, muốn ngăn cản hắn lại. Ánh mắt Hứa Thanh lạnh lùng, thân thể trong tích tắc âm ầm bộc phát, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, hình thành tàn ảnh, bỏ qua những thứ đó, xuyên thẳng qua hết thảy, phóng tới nhi tử thứ tư của Chúa Tể.
Loại tốc độ này, không phải Linh Tàng có thể có được, là Hứa Thanh dưới sự rèn luyện của Thế tử, cõng theo mặt trời Viễn Cổ thời gian lâu dài mà hình thành.
Thần sắc nhi tử thứ tư của Chúa Te lại biến đổi, chợt mở to miệng, phun ra một mảnh bạch quang về phía Hứa Thanh.
Trong bạch quang hình thành vô số ô vuông, bao phủ thân ảnh của gã lại, núp ở bên trong, mà những ô vuông này còn nhanh chóng điệp gia, tâng tâng bao bọc lại.