Chương 1636: Thần Thuật, Chưởng Mệnh! (1)
Chương 1636: Thần Thuật, Chưởng Mệnh! (1)Chương 1636: Thần Thuật, Chưởng Mệnh! (1)
Chương 1636: Thân Thuật, Chưởng Mệnh! (1)
Vào thời khắc này, ngôi sao Hồng Nguyệt liền nổ vang.
Theo giọng nói của Trương Ti Vận vang vọng, hóa thành vô số dư âm, như là lôi đình không ngừng truyền ra ở khắp bát phương.
Tựa như chúng sinh đang lẩm bẩm, lay động tâm thần Hứa Thanh, cũng làm cho đội trưởng cùng với đám người Thế tử thay đổi sắc mặt.
Mà có thể hô lên tên Hứa Thanh, đủ để nói rõ Trương T¡ Vận giờ khắc này tuy là phân thân Xích Mẫu, nhưng mà vẫn giữ lại được ký ức như trước.
Cả hai đã dung hợp lại với nhau.
"Xích Mẫu không có thôn phệ ý thức của gã, mà là giữ lại, tạo thành nhân cách độc lập!
"Cho nên gã là Trương Ti Vận, cũng là Xích Mẫu!"
Đội trưởng ngưng trọng mở miệng.
"Mà cái trạng thái này của gã, lại càng cường đại hơn!"
Trong mắt đám người Thế tử chớp động hàn mang, một khắc ngóng nhìn tới cánh cửa của Nguyệt Cung, lão Cửu là người thứ nhất hành động.
Cả người lão Cửu hóa thành một đạo kiếm quang, khí thế như cầu vồng, lao thẳng đến cửa Nguyệt Cung, những nơi đi qua, hư vô một đường vỡ vụn.
Thế tử cùng với Minh Mai công chúa cũng đồng dạng lao ra, tiếp theo là Ngũ muội cùng với lão Bát.
Hứa Thanh cùng với đội trưởng đi ở sau cùng, giờ phút này tương tự cất bước phóng tới.
Nếu như cánh cửa của Nguyệt Cung chủ động mở ra, như vậy đối với mọi người mà nói, mặc dù trong đó có hung hiểm, nhưng mà nếu như đã đi con đường này tới tận bây giờ, làm sao có thể bởi vì sự xuất hiện của Trương Ti Vận mà dừng lại được chứ.
Trong thời gian ngắn, thân ảnh mọi người tới gân cánh cửa.
Cùng lúc đó, trong hoa Bỉ Ngạn trên Nguyệt Quang Hải phía trong cánh cửa, Trương Ti Vận mặc trường bào màu đỏ, gã nhìn qua mọi người ngoài cửa với ánh mắt bình tĩnh.
Ánh trăng tung bay, trong gợn sóng ánh sáng này, dung nhan tuyệt mỹ của gã hiện ra nét cao quý, giờ phút này gã chậm rãi giơ tay phải lên.
Cánh tay đó trắng noãn như ngọc, hoàn mỹ vô hạ, vả lại cũng không có vân tay.
Vân tay, là một bộ phận của vận mạng, nhưng đối với cấp độ sinh mệnh như Thần Linh mà nói, đám Thần đã ở bên ngoài vận mệnh.
"Thần Thuật....
Trương Ti Vận nhẹ giọng mở miệng, giơ ngón tay phải lên, nhẹ nhàng gõ một cái vê chỗ khớp xương ngón trỏ.
Một cái chớp mắt đụng chạm, một tiếng thanh thúy giống như nước nhỏ xuống truyền ra, cuối cùng hóa thành hai chữ, vang vọng ở trong lòng đám người Hứa Thanh.
"Chưởng Mệnh."
Gió nhẹ thổi qua, dấy lên gợn sóng trên Nguyệt Quang Hải, thổi tới trên thân đám người Thế tử bước vào cánh cửa của Nguyệt Cung, thổi bay quần áo cùng với những sợi tóc của bọn họ, cũng chấn động vận mệnh của bọn họ.
Lão Cửu đi phía trước nhất bỗng nhiên chấn động thân thể, cả người cũng đều dừng lại, không cách nào đi về phía trước nửa bước, mà thân thể của y vào thời khắc này cũng xuất hiện biến hóa kinh người.
Trên người của lão Cửu nổi lên vô số cảnh tượng trùng lặp!
Những cảnh tượng này đều là quá khứ đã qua của y, trong đó đã bao hàm cả đau khổ cùng với hành hạ sau khi bị trấn áp, cũng ẩn chứa khoảng thời gian tốt đẹp cùng với tu hành trước khi phụ thân chưa vẫn lạc.
Hết thảy quá khứ, không có bất kỳ ẩn nấp, toàn bộ đều nổi lên ở trên người của lão Cửu, đã trở thành từng bức họa, chồng lên chung vào một chỗ cùng bản thân.
Đó là vận mệnh quá khứ của lão Cửu.
Không chỉ lão Cửu nơi đây như thế, Thế tử cùng Minh Mai công chúa, còn có Ngũ công chúa cùng với lão Bát, vào thời khắc này, trên người của bọn họ cũng đều xuất hiện cảnh tượng quá khứ.
Trong khoảnh khắc này, vô số quá khứ đã qua hình thành trên thân của riêng từng người, tựu thật giống như tất cả mọi người đều hóa thành một quyển sách, mà mỗi một màn quá khứ đã qua đã trở thành trang sách!
Hứa Thanh cùng với đội trưởng cũng không ngoại lệ. Toàn thân đội trưởng chấn động, trên người không ngừng xuất hiện những cảnh tượng, từ một khắc y sinh ra cho đến hiện tại, nhưng mà ở bên trong không bao hàm kiếp trước, chỉ là kiếp này.
Hứa Thanh đồng dạng như vậy, hết thẩy quá khứ hắn trải qua từ nhỏ cho đến lớn, đều không thể khống chế hiển lộ ra.
Thăng trâm, hết thảy hết thảy đều đồng loạt hiện ra.
Nhưng mà trong những tấm hình đó, không có tàn diện Thần Linh, cũng không có thân ảnh của ca ca hắn!
Nhưng mà bây giờ Hứa Thanh đã không có tỉnh lực để suy tư tới việc này, cái loại cảnh tượng quá khứ nổi lên như thế, khiến cho nội tâm của hắn lập tức liền tràn ngập vô số cảm xúc.
Một màn này đã không còn là thủ đoạn của tu sĩ, đây là năng lực của Thần Linh.
Thần sắc của Trương Ti Vận vẫn như thường, lúc nhìn tới mọi người, gã giơ ngón cái lên, gõ vào trên khớp xương của ngón trỏ thứ hai, một khắc hạ xuống, âm thanh giống như nước nhỏ xuống dưới lần nữa vang vọng.
Gió, càng lớn.
Vận mệnh, lần nữa chấn động.
Không cách nào chống cự, khó có thể tránh đi.
Ở trong tay Thần Linh, vận mệnh tựa như là một món đồ chơi, có thể tùy ý bị điều chỉnh, như là hiện giờ... Theo ngón cái của Trương Ti Vận hạ xuống, theo tiếng giọt nước vang vọng. . .
Tâm thần mọi người đều nổ vang, tựa như trăm vạn đạo sấm sét bạo khai ở trong lòng của bọn họ, dấy lên gợn sóng, xé rách quá khứ đã qua, khiến cho cảnh tượng quá khứ riêng phân mình lập tức tự lật qua lật lại.
Dường như đang bị tra cứu.
Vào thời khắc này, khí tức Thần Linh, vô thượng uy áp, lan tràn toàn bộ thế giới.
Tròng mắt Thế tử đỏ thẫm, thân thể run rẩy muốn vùng vay huynh đệ tỷ muội của lão cũng là như vậy, nhưng đều vô ích, vận mênh quá khứ của bản thân họ, vẫn đang bị tra cứu như trước.
Chỉ có lão Cửu, trên người bốc lên khí tức, tốc độ trang sách lật qua lật lại bị chậm đi, nhưng mà vẫn không cách nào đình chỉ.
Đội trưởng cùng với Hứa Thanh vì trở ngại tu vi, giờ phút này đồng dạng khó có thể ngăn cản.
Mà theo ký ức của mọi người bị đọc, rất nhanh liền có lần lượt từng cái cảnh tượng quá khứ, như bị kéo xuống từ trên quyển sách, bay ra từ trên thân thể của bọn họ, bay thẳng đến Trương Ti Vận.
Những cảnh tượng quá khứ bị kéo xuống này, không ngoài dự tính, đều là đoạn thời gian thống khổ nhất cùng với hành hạ nhất trong cả đời của mọi người. Như đám người Thế tử, cảnh tượng bọn họ bị kéo ra chính là từng màn thôn phệ máu thịt huynh đệ tỷ muội của mình, là từng màn bọn họ bị trấn áp thê thảm, còn có chính là một màn cảm xúc cả đời của bọn họ ở vào tình huống cực đoan kêu rên.