Chương 1646: Lúc tàn diện Thần Linh nhìn tới Thân Vực,
Chương 1646: Lúc tàn diện Thần Linh nhìn tới Thân Vực,Chương 1646: Lúc tàn diện Thần Linh nhìn tới Thân Vực,
Chuong 1646: Luc tan dien Than Linh nhìn tới Thân Vực, sẽ phát sinh cái gì? (2)
Chỉ là giờ khắc này ý thức của Hứa Thanh đã lâm vào bên trong không minh, không ngã không linh, chỉ còn lại bản năng khu động hai mắt, nằm ở nơi đó nhìn qua ngôi sao Hồng Nguyệt biến hóa.
Ở bên trong cảm giác của hắn, thời gian dường như đã trở thành một cái đường thẳng có đầu có cuối, mà ngôi sao Hồng Nguyệt chính là đi trên đường thẳng tắp này, nhưng cũng không phải là cố định, mà không ngừng nhảy động, xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào trên tuyến đường này.
Mỗi một lần thoáng hiện, đều là một cái tiết điểm thời gian khác biệt, vả lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành một mảnh mơ hô.
Mà trong mơ hồ đó, bên ngoài cũng xuất hiện một tầng biến hóa nữa.
Chỉ thấy ngoài ngôi sao Hồng Nguyệt, xuất hiện ngôi sao Hồng Nguyệt thứ hail
Tiếp theo là cái thứ ba, thứ tư... Sau đó vô số ngôi sao Hồng Nguyệt, chiếm cứ toàn bộ hư vô.
"Thời không. . . . . Không khống chế được. .. ." Giọng nói của đội trưởng càng lúc càng run rẩy.
"Ngay từ đầu ngôi sao Hồng Nguyệt, theo ánh mắt của tàn diện Thần Linh, xuất hiện khái niệm thời gian, cho nên nó đang cuồng bạo, đang nhảy nhót, mà sau đó... Được trao cho không gian, vì vậy xuất hiện vô số không gian, vô số Hồng Nguyệt."
"Trở thành thời không, vừa là một cái, cũng là vô số."
Đội trưởng kêu rên, toàn lực ứng phó để tiếp tục bò đi.
Vô biên vô hạn.
Những ngôi sao Hồng Nguyệt đó, nguyên bản từng cái đều nhảy động ở bên trong riêng thời không của mình, lập lòe ở trong thời gian của riêng mình, nhưng hôm nay theo vô số Hồng Nguyệt xuất hiện, chúng nó. . . . . Không còn cực hạn trong riêng phần thời không của mình nữa.
Mà nhảy ra ngoài, thời không thác loạn lẫn nhau, không ngừng trùng lặp lẫn nhau, lại không ngừng tản ra, khi thì mấy cái chồng lại, có khi hơn mấy trăm ngàn chồng lên hòa hợp, vờn quanh lẫn nhau, tứ tán lẫn nhau, lại giao thoa lẫn nhau.
Không có bất kỳ trật tự, không có bất kỳ quy tắc nào!
Trong lúc này, cảm giác áp bách mang đến cho đám người Hứa Thanh dĩ nhiên lên đến cực hạn, giờ khắc này Thần Linh cũng tốt, tu sĩ cũng được, bọn họ đều xuất hiện ngang hàng!
Bởi vì đều không thể đối mặt, không cách nào chống cự.
Riêng phần mình tan vỡ, riêng phần mình tràn ra máu tươi, riêng phần mình hoảng sợ.
Cho đến... vô số ngôi sao Hồng Nguyệt đó mơ hồ dung hợp lại với nhau, khiến cho tất cả thời không, cũng hóa thành mông lung.
Mà sau mồng lung. .. Hình như còn có cái gì đấy tồn tại.
Hứa Thanh mờ mịt nhìn lại, vào lúc đang muốn thấy rõ, thân thể của hắn chấn động, thiên địa chỗ ngôi sao Hồng Nguyệt trong chốc lát liền ngưng kết lại, lân nữa không chút nhúc nhích.
Không chỉ là nơi đây bất động, những ngôi sao Hồng Nguyệt khác cũng đều dừng lại.
Ngay sau đó dường như không có lực lượng để tiếp tục thăng hoa, nên riêng phần mình toái diệt!
Từng khỏa ngôi sao Hồng Nguyệt toàn bộ vỡ vụn, toàn bộ tiêu tán như bị xóa đi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một khỏa chỗ Hứa Thanh, khái niệm thời gian ở trên đó cũng tiêu tán.
Hết thảy mọi thứ lúc trước làm sao xuất hiện, bây giờ liền đảo ngược lại theo hướng như thế.
Trong nháy mắt tiếp theo, ngôi sao Hồng Nguyệt khôi phục, Nguyệt Cung khôi phục, hết thảy tất cả cũng trở về tới bình thường, mà phế tích dưới đại địa Nguyệt Cung giờ phút này cũng tan biến, tàn diện Thần Linh trên bầu trời tương tự tản ra.
Từ đầu đến cuối, con mắt của Thần chỉ là mở ra một cái khe hở rất nhỏ.
Lực lượng của Hứa Thanh, cuối cùng không cách nào cung cấp đủ để tàn diện Thần Linh. ... Hoàn toàn mở mắt ra.
Giờ phút này, bên trong tử thủy tinh của hắn cũng không còn cảnh tượng tàn diện Thần Linh mở mắt nữa.
Mà theo hết thảy khôi phục, Xích Mẫu đến từ quá khứ trong ký ức của Trương Ti Vận giữa không trung, thời gian chỗ ả đã phá vỡ thành mảnh nhỏ, kể cả bản thân ả cũng trở thành tro bụi.
Thời gian tản đi, cũng lộ ra thân ảnh Trương Ti Vận.
Gã đứng ở nơi đó, thân thể run rẩy, biểu cảm thong dong bình tĩnh sớm đã không còn, bị cơn hoảng sợ cực hạn thay thế, đồng thời thân thể gã cũng đang nhanh chóng già yếu, dần dần tiêu tán.
Giờ phút này cánh cửa gỗ của Nguyệt Viêm thượng thần cũng đang run rẩy, cấp tốc ẩn nấp.
Về phần đám người Thế tử, dĩ nhiên đã hôn mê.
Đội trưởng. . . thì cố lê lếch bò tới bên người Hứa Thanh, mở miệng lớn ra, như muốn cắn xé để nhắc nhở Hứa Thanh đình chỉ, giờ phút này theo hết thảy nghịch chuyển, y đang há miệng lớn và ánh mắt sửng sốt một chút.
Tiếp theo liền thấp giọng mở miệng.
"Tiểu sư đệ, đáp ứng ta, đừng dùng một chiêu này ở địa phương của Thần Linh."
Hứa Thanh vẻ mặt mỏi mệt, vùng vẫy ngồi dậy, không kịp thở, đồng thời cũng có cảm giác tim đập nhanh lan tràn trong người, một cái chớp mắt vừa rồi, hắn không biết được tại sao lại như vậy, có thể cảm nhận được thứ rất đáng sợ.
Giờ phút này miễn cưỡng ngẩng đầu, Hứa Thanh quét mắt nhìn đội trưởng, vừa nhìn về Trương Ti Vận phía xa.
Thân thể Trương Ti Vận đang tản đi, hai chân đã tan biến, hai tay cùng với hơn phân nửa thân hình trở thành tro bụi, cuối cùng như bị xóa đi, tan biến trong mắt Hứa Thanh.
Bụi gai gã đội trên đỉnh đầu cũng truyền đến âm thanh ken két và liên tục vỡ vụn, nhưng cuối cùng. . . Vẫn còn lại một đoạn nhỏi
Đoạn gai nhỏ đó lập lòe ra ánh sáng màu tím, cho Hứa Thanh cảm giác rõ ràng có chút tương tự cùng ánh sáng tử thủy tinh của mình, lúc này, ánh sáng bộc phát, thân ảnh mơ hồ Trương Ti Vận lại dần dần hình thành ở bên trong, càng có âm thanh khàn khàn vang vọng.
"Chỉ thiếu chút nữa, Hứa Thanh... Ngươi thiếu chút nữa liên xóa đi cả bản thể của ta.. "
"Nhưng cuối cùng, bản thể vẫn còn, ta liền không ngại."
Một màn này khiến ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhưng mà vẻ mặt lại không biến hóa quá lớn, tính cách của hắn, để cho hắn làm việc từ trước cho tới giờ đêu sẽ không chỉ có một loại thủ đoạn.
Vì vậy liên nhẹ giọng mở miệng.
"Bệ hạ."
Trong chốc lát, thân ảnh Cổ Linh Hoàng liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt thân hình Trương T¡ Vận đang hình thành, cũng không ra tay đối với gã, mà cầm một vật trong tay, nhấn một cái vào trên mặt Trương Ti Vận.
Sau đó, lại ngay lập tức ẩn nấp. Vào lúc ẩn nấp, Thần theo bản năng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, trong mắt rõ ràng mang theo sự kiêng kị mãnh liệt.
Mà giờ khắc này, biểu cảm của Trương Ti Vận biến đổi, trên mặt gã nhiều hơn một vật.
Đó là một cái mặt nạ.
Chuẩn xác mà nói, là một cái da mặt lão giả, biểu cảm đau khổ, mặt đầy nếp nhăn.
Nó có một cái tên, gọi là từ bi.