Chương 1657: Ngươi dám đánh phụ thân ta! (2)
Chương 1657: Ngươi dám đánh phụ thân ta! (2)Chương 1657: Ngươi dám đánh phụ thân ta! (2)
Chương 1657: Ngươi dám đánh phụ thân ta! (2)
Cùng lúc đó, chín mươi chín tôn Thiên Đạo Viễn Cổ xuất hiện sớm nhất, chúng nó đã bắt đầu trấn áp.
Có thể thấy thân ảnh của bọn nó bay thẳng đến bức tranh trừu tượng, nhanh chóng dung nhập vào bên trong, lấy phương thức Hứa Thanh không thể giải thích vì sao, trấn áp Xích Mẫu.
Màu đỏ bên trong tranh vẽ trừu tượng lập tức xuất hiện tan vỡ, đã bắt đầu ảm đạm, càng có âm thanh thê lương giống như xuyên kim liệt thạch vang vọng ra.
Bên này đang giao chiến, hài nhi khổng lồ bên đó vẫn đang đi xa.
Giờ phút này đội trưởng cùng Hứa Thanh nhìn qua hài nhi khổng lồ trên bầu trời, nhìn thân ảnh nó càng lúc càng xa, hai người hô hấp dồn dập, đội trưởng nhịn không được hô to một tiếng.
"Nhi tử, phụ thân ở bên này!" Nói xong, y còn giữ chặt Hứa Thanh, ý bảo Hứa Thanh cũng nhanh chóng hô hoán.
Hứa Thanh không chan chờ, lập tức truyền ra thần niệm.
"Ta ở chỗ này!"
Nháy mắt khi tiếng của hai người truyền ra, chiến đấu bên trong bức tranh trừu tượng vẫn đang không ngừng tiến hành, mà hài nhi khổng lồ ở chân trời đang bò đột nhiên đình trệ, ánh mắt của nó đang cố gắng muốn hoàn toàn mở ra, cái đầu càng là ngẩng lên, lỗ tai động đậy, vẻ mặt mờ mit.
Mắt thấy như vậy, trong mắt đội trưởng hưng phấn, lần nữa hô to, Hứa Thanh cũng liên tục tràn ra thần niệm hô hoán đối với nó.
Vì vậy rất nhanh, vẻ mờ mit trên mặt hài nhi khổng lồ liền bị một vòng vui mừng thay thế, tựu thật giống như nghe thấy đồng thời xác nhận tiếng của thân nhân cùng với phương hướng, nó nhanh chóng nhích người, rất nhanh bò tới chỗ Hứa Thanh cùng đội trưởng.
Sau khi xác định phương hướng vả lại cảm giác được thân nhân, hài nhi khổng lồ này bạo phát ra khí lực càng lớn, theo thiên địa biến sắc, theo gió giục mây vần, nó liền xuất hiện trên ngôi sao Hồng Nguyệt, xuất hiện ở bên trong màn trời Nguyệt Cung.
Sau khi bò đến nơi đây, nó lập tức quay đâu nhìn Hứa Thanh cùng đội trưởng, trong miệng phát ra tiếng ê a.
Tiếng gọi này cùng nhau hóa thành thiên lôi, nổ vang bát phương, chấn cho Hứa Thanh cùng đội trưởng phun ra máu tươi.
Tiếp theo hài nhi khổng lồ vận sức tới hai đùi, lại đứng lên, cực kỳ khổng lồ, nó lảo đảo chạy về phía Hứa Thanh cùng đội trưởng, như là muốn ôm một cái.....
Còn không có tới gần, đã có chấn động kinh khủng bộc phát từ trên người nó tạo thành phong bạo, dường như có thể hủy thiên diệt địa, khiến cho Hứa Thanh cùng đội trưởng cần phải rút lui, đám người Thế tử cũng là hoảng sợ, riêng phần mình lui ra phía sau.
Có thể tưởng tượng một khi nó tới gần, đối với mọi người mà nói, hậu quả cực lớn.
Mắt thấy như thế, đội trưởng cấp bách vội vàng hô to.
"Nhi tử nhi tử, trước đừng tới đây, có nữ nhân xấu xa ở đây, ngươi đi đánh nữ tử xấu xa cái đã, cái màu đỏ kia kìa, chính là nữ tử xấu xa!"
Hài nhi khổng lồ dừng bước chân lại, nhìn qua hai người Hứa Thanh, vẻ mặt của nó có chút ủy khuất, càng có mờ mịt, đang muốn tiếp tục ê a, nhưng vào lúc này ở trên bầu trời, bởi vì chín mươi chín tôn Thiên Đạo Viễn Cổ trấn áp, khiến cho âm thanh thê lương của Xích Mẫu xuyên thấu thời không, vang vọng từ trong tranh vẽ trừu tượng ra bên ngoài. Âm thanh đó vừa xuyên ra, thân thể của đám người Thế tử nhất thời xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.
Mà thân thể đội trưởng càng là nổ tung, hóa thành nhuyễn trùng, khó có thể tiếp tục hình thành.
Mà Hứa Thanh tuy có thân thể Thần Linh, nhưng ở dưới âm thanh bén nhọn đó vẫn là không cách nào thừa nhận, trong chớp mắt nửa cái thân hình của hắn trở thành tro bụi, tuy có tử thủy tinh khôi phục, nhưng bởi vậy đau nhức kịch liệt mang đến cũng giống như thủy triều lan tràn khắp toàn thân hắn.
Một màn này rơi vào trong mắt của hài nhi khổng lồ, thân thể của nó lập tức run rẩy, biểu cảm của khuôn mặt thơ ngây bị phẫn nộ cực hạn thay thế, hiển nhiên Hứa Thanh cùng đội trưởng bị thương khiến cho hài nhi này nhấc lên cơn tức giận động trời.
Nó bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào màu đỏ bên trong vòng xoáy, trong miệng truyền ra tiếng ê a với âm điệu thê lương, nhanh chóng bò di tới bên đó, trong chớp mắt liền tới gân, dung nhập vào bên trong vòng xoáy trừu tượng.
Sự gia nhập của nó, khiến cho tình trạng của Xích Mẫu càng thêm khó khăn.
Mà Nguyệt Viêm thượng thần cùng Tỉnh Viêm thượng thần và cả Cổ Linh Hoàng cũng bắt được cơ hội này, riêng phần mình triển khai thân nguyên của bản thân, lấy phương thức mà đám người Hứa Thanh không cách nào nhận thức, khiến cho tranh vẽ trừu tượng lại xuất hiện sự bất động!
Bất động không chỉ là tranh vẽ, còn có hết thảy bên trong Nguyệt Cung.
Quy tắc cũng tốt, pháp tắc cũng được, còn có thời không... Trong một cái chớp mắt này, như bị đình trệ.
Thân ảnh cùng với sinh mệnh của đám người Hứa Thanh cũng là như thế, trên ngôi sao Hồng Nguyệt, toàn bộ cũng bị ngưng đọng lại. Sau khi khái niệm thời gian mất đi, đã không cách nào kể rõ đã trôi qua bao lâu, có thể là một cái chớp mắt, cũng có thể là cả đời, tóm lại sau một khắc, bức tranh vẽ trừu tượng trên bầu trời ở trong bất động đó, lại xuất hiện khe hở.
Khe hở đã trở thành thứ duy nhất chuyển động, nó đang lan tràn, như là chạc cây nhanh chóng xuất hiện ở bên trong toàn bộ tranh vẽ.
Nếu như cẩn thận nhìn, có thể thấy những khe hở này. . . Đều là ở phía trên màu đỏ.
Màu đỏ, đang vỡ vụn!
Cuối cùng, bức tranh vẽ im hơi lặng tiếng tan vỡ, tất cả màu đỏ trong đó, trong một chớp mắt. .... Đều tan thành mây khói, tan biến vô tung!
Một cỗ bi ý nồng đậm lan tràn bên trong Nguyệt Cung, khuếch tán khắp ngôi sao Hồng Nguyệt, bốc lên trên toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, thậm chí còn liên lụy xa hơn, khiến cho từng tôn tồn tại Thần Thánh cùng với Thần Linh ẩn nấp trên toàn bộ Vọng Cổ đều cảm ứng được.
Đó là Thần Linh vẫn lạc dẫn đến!
Có Thần, vẫn lạc.
Mà cơn bỉ ai lớn nhất, cũng không phải là ở trong ngôi sao Hồng Nguyệt, mà là ở bên trong Cửu U, trong nháy mắt có Thần Linh vẫn lạc, ở trong một nơi không biết trong Cửu U, truyền ra vô số tiếng kêu rên.
Cửu U rung động lắc lư, vong hồn đại loạn, âm thanh đau buồn gào khóc đã trở thành phong bạo, vĩnh viễn cuồng thét ở nơi đó.