Chương 1676: Chấp Kiếm Giả, ở đâu! (2)
Chương 1676: Chấp Kiếm Giả, ở đâu! (2)Chương 1676: Chấp Kiếm Giả, ở đâu! (2)
Chuong 1676: Chap Kiem Gia, 0 đâu! (2)
Số lượng của đám người đó trên vạn, chia làm hai bộ phận, một bộ phận phía trước mặc áo đen có thêu hình kiếm màu vàng, phi hành vùn vụt trên bầu trời.
Trong bộ phận này, nhân tộc chiếm hơn phân nửa, dị tộc cũng có một chút, đều đã từng là tu sĩ các tông các tộc trong Phong Hải Quận.
Sau khi bọn họ lựa chọn đào ngũ, tìm Thất hoàng tử nương tựa, thân phận cũng có chỗ cải biến, bây giờ càng là được Thất hoàng tử ra lệnh, giống như là khâm sai vậy, tới đây cưỡng ép gọi người nhập ngũ.
Giờ phút này từng người bọn họ vẻ mặt nhẹ nhõm, riêng phân mình đàm tiếu, ánh mắt nhìn Phong Hải Quận phần lớn mang theo khinh miệt, còn có một chút thì là mang theo nụ cười lạnh bên khóe miệng. Mà phía sau bọn họ, là mấy nghìn chiến tu mặc huyết giáp hoặc huyết bào, từng người thần sắc lạnh lùng, sát khí mãnh liệt, những nơi đi qua như mây đen áp đỉnh, khí thế phi phàm.
Bọn họ không phải tu sĩ Thánh Lan đại vực, mà là đến từ Hoàng Đô, là quân cận vệ Thất hoàng tử mang đến lúc trước.
Từng người đều cưỡi con rắn mối màu đen khổng lồ, theo họ tới gần Quận Đô, một cỗ khí thế bá đạo cùng hủy diệt nồng đậm vô cùng tràn đến.
Càng là trong hơn vạn tu sĩ đó, còn có một người trên đầu có cái ô bay lên cao cao, phía dưới là một con Bạch Tượng biết bay, lẫn vào bên trong đặc biệt dễ làm người khác chú ý.
Trên con Bạch Tượng có một người trung niên mặc áo giáp đang ngồi, dung mạo người này xấu xí, nhưng trong lúc hai mắt đóng mở, lại có ánh sáng âm lãnh chớp động.
Bốn phía còn có hơn mười thân ảnh mặc giáp vàng, mỗi một người đều lộ ra chấn động kinh khủng, khí tức Quy Hư tản ra khắp thiên địa, khiến cho bầu trời biến sắc, hình thành mây đen, theo bọn họ tiến về phía trước, mảnh mây đen này cũng cuộn mình bay theo.
Bên cạnh Bạch Tượng còn có một lão giả.
Lão giả này mặt đầy nếp nhăn, trong mắt có từng sợi tơ như sao băng đảo qua, giờ phút này lão vừa đi theo vừa nhìn về phía Phong Hải Quận xa xa được pho tượng Huyền U Cổ Hoàng dùng hai tay nâng lên, vẻ mặt trôi lên một vòng oán độc cùng cừu hận.
"Huyết Luyện Tử, Trịnh Khải Dịch, còn có tên ti tiện Hứa Thanh kial"
Lão giả nghiến răng, ngọn lửa cừu hận trong lòng thiêu đốt kịch liệt.
Gã trung niên ngồi trên Bạch Tượng đảo ánh mắt qua trên người lão giả, cười nhạt một tiếng.
"Lăng Vân, nơi này có rất nhiều cố nhân của ngươi nhỉ!"
Lão giả nghe vậy lập tức cung kính khom người, chắp tay cúi đầu.
"Đốc Quân đại nhân, một hồi còn thỉnh ngài cho phép ta ôn chuyện cùng cố nhân nhiều chút."
Hai chữ cố nhân được lão nói ra với tông giọng cực kỳ phẫn nộ.
Gã trung niên nở nụ cười, nhẹ gật đầu.
Lão giả này, chính là chính là gia gia của Thánh Quân Tử, là Lăng Vân lão tổ của Lăng Vân Kiếm tông thuộc Liên Minh Bát Tông.
Lão đã từng bởi vì nguyên nhân Thánh Quân Tử, bị trách phạt bế quan 60 năm, mà sau khi Thiên Lan Vương xuất hiện, được Tổng Minh trước khi bội phản thả ra, sau khi nói rõ hết thảy thì Lăng Vân lão tổ liên lựa chọn đi theo, cùng nhau tìm Thất hoàng tử để nương tựa.
Hôm nay là lão cố hết sức xin được chỉ thị, đích thân hộ tống tới nơi đây. Lão không lo Phong Hải Quận sẽ phản kháng, bởi vì dưới tình huống bây giờ, phản kháng sẽ chỉ càng tăng nhanh tốc độ tử vong mà thôi.
Thậm chí trong lòng của lão còn có điều chờ mong.
"Phản kháng, bọn họ phải chết lập tức, không phản kháng, bọn họ liền chờ chết!"
"Đáng thương cho tôn nhi của ta, rõ ràng có tư chất Cổ Hoàng, cũng bởi vì tên ti tiện Hứa Thanh ghen ghét tư chất của tôn nhi, liền âm độc hãm hại ra tay với tôn nhi của ta!"
"Còn có người làm nhi tử của ta chết thảm là Trịnh Khải Dịchl"
"Mà căn nguyên hết thảy, là Huyết Luyện Tử!"
"Nhất mạch các ngươi, đều phải chết!"
Sát ý trong mắt Lăng Vân lão tổ mãnh liệt, nhìn tới phía Quận Đô của Phong Hải Quận đẳng trước, tay phải giơ lên, mây đen trên bầu trời lập tức thuận theo ý niệm bốc lên, hình thành từng đạo tia chớp, đảo qua phía chân trời, lẫn nhau hội tụ thành một con lôi long cực lớn, tiếng gam thét đỉnh tai nhức óc, bay thẳng đến phía Quận Đô của Phong Hải Quận.
Như muốn xé rách.
Trong chốc lát, con lôi long này đã đến không trung Quận Đô, vừa muốn hạ xuống, một thân ảnh xuất hiện ở trước con lôi long, giơ tay lên nhấn một cái.
Lôi long bị ngăn cản, dù cho vùng vẫy như thế nào cũng đều vô ích, cuối cùng nổ bể ra, hình thành một mảnh tia chớp hình cung như mưa, bao vây Quận Đô của Phong Hải Quận.
Giờ phút này toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong Quận Đô đều là một mảnh im lặng, toàn bộ phàm tục đều bị yêu cầu ở yên trong nhà, chớ ra ngoài.
Chỉ có tu sĩ của ba cung cùng với tinh nhuệ các tông cùng chết sống với Quận Đô của Phong Hải Quận, mang theo phân nộ đứng ở bên trong Quận Đô, nhìn lên bầu trời.
Bên trong có Diêu Vân Tuệ, có Lý Thi Đào, có đệ tử Thất Huyết Đồng, cùng với rất nhiều người Hứa Thanh quen thuộc.
Nhưng mà Nhị sư huynh của hắn không có ở đây, cũng không có Khổng Tường Long.
Mà trên bầu trời, theo đại quân đông nghịt đã đến, giờ phút này mây đen bốn phía cũng càng lúc càng bốc lên, khí thế mãnh liệt, từ xa nhìn lại, so sánh cùng bọn họ, Quận Đô của Phong Hải Quận liền giống như một chiếc thuyền cô độc giữa muôn trùng sóng dữ, tùy thời có thể lật đổ.
Trong đại quân, gã trung niên trên Bạch Tượng như hà hơi một cái, thuận miệng truyền ra một câu.
"Phong Hải Quận có bao nhiêu nội tình ngươi rõ ràng nhất, cho ngươi thời gian một nén nhang, hoàn thành việc gọi nhập ngũ, bổn tọa còn muốn đi tới trạm tiếp theo." Nói xong, gã cầm lấy một cuốn sách cổ rồi đọc, giống như không thèm để ý chút nào đối với chuyện kế tiếp.
Những quân sĩ chiến tu bên cạnh cũng đều lạnh lùng.
Chỉ có những người nguyên bản chính là tu sĩ Phong Hải Quận phía trước, từng tên kêu gào mãnh liệt, cũng bao gôm cả Lăng Vân lão tổ.
Lão từ trên cao nhìn xuống, nhìn người làm nổ lôi long của chính mình, sát ý tràn ngập.
"Trịnh Khải Dịch!"
Lão giả trên không trung chính là Thất gia.