Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1542 - Chương 1725: Hoa Gian Nước Chảy Vẫn Như Xưa (2)

Chương 1725: Hoa gian nước chảy vẫn như xưa (2) Chương 1725: Hoa gian nước chảy vẫn như xưa (2)Chương 1725: Hoa gian nước chảy vẫn như xưa (2)

Chương 1725: Hoa gian nước chảy vẫn như xưa (2)

Hoa cỏ tách ra trước mặt Hứa Thanh, cây cối tự động rút rễ lên rôi nhanh chóng rời khỏi vị trí, rất nhanh, một con đường thẳng tắp trải dài trước mặt Hứa Thanh.

Cuối con đường là một gốc cây đại thụ run rẩy, cùng với một tòa phần mộ đơn độc trước mặt.

Hứa Thanh bình tĩnh cất bước, đi tới trước mộ phần đơn độc, ngồi xuống, dựa vào đại thụ.

Trong tay của hắn xuất hiện một cái hồ lô rượu, cứ uống một ngụm sẽ đổ xuống đất một ngụm.

Không có nói chuyện, cũng không cần ngôn từ gì, một khắc ngồi ở chỗ này, trong lòng Hứa Thanh rất an bình, trong lúc mơ hồ tựa như Lôi đội xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, đang bồi hắn cùng nhau uống rượu, cùng nhìn màn trời xa xa.

Cho đến khi bầu trời xa xăm xuất hiện ánh chiều tà.

Giọng của Hứa Thanh có phần khàn khàn, khế mở miệng.

"Lôi đội, ta đã tìm được Thiên Mệnh Hoa......

Những lời này mang theo hồi ức, mang theo tiếc nuối, mang theo suy nghĩ khó diễn tả, mang theo bất đắc dĩ của nhân sinh.

Cho đến hồi lâu, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, ực một hơi uống cạn rượu bên trong hồ lô.

Bầu trời, ánh tà rủ xuống.

Màn trời, trăng sáng nhô lên.

Dưới ánh trăng, Hứa Thanh đứng lên rồi quỳ bái trước mộ phần, sau đó đứng lên đi ve xa xa, hoa cỏ cây cối phía sau hắn trở về vị trí cũ, che giấu phân mộ đơn độc này.

Gió thổi tới, cũng đưa giọng nói của Hứa Thanh tới chỗ sâu trong cấm khu.

"Ta không xóa bỏ ngươi, nhưng ngươi phải thủ hộ tốt nơi này."

Theo giọng nói của Hứa Thanh vang vọng, một đạo thân ảnh mơ hồ xuất hiện ở bên cạnh phần mộ đơn độc.

Thân ảnh này không phải là người thương của Lôi đội trước kia, mà là một bà lão, cẩn thận nhìn có thể thấy, trong cơ thể của bà ta tôn tại một chiếc đàn cổ bị cắt đứt dây cung.

Bà ta, chính là chủ nhân của mảnh cấm khu này, giờ phút này bà ấy đang ngóng nhìn bóng lưng Hứa Thanh, lặng lẽ cúi đầu, lựa chọn tuân theo.

Dưới ánh trăng, Hứa Thanh di trên màn trời, ánh trăng chiếu tới những vị trí khác thì màu sắc trong sáng, nhưng khi chiếu vào trên người Hứa Thanh lại chiếu ra màu tím.

Quầng sáng tím do ánh trăng chiếu thành khiến cho thân ảnh Hứa Thanh trong đêm tối giống như một vị Thần, từng bước một đi tới cấm địa duy nhất ở Nam Hoàng Châu, cũng là cấm địa lớn nhất Hứa Thanh từng thấy từ trước tới nay.

Hoàng Cấm.

Hoàng Cấm cực lớn, chiếm cứ hơn nửa diện tích của Nam Hoàng Châu, thậm chí nếu như Viêm Hoàng muốn, bao trùm toàn bộ Nam Hoàng Châu cũng rất dễ dàng.

Mà cấm địa lớn như vậy, cũng do đó mà sinh ra một số tộc quần quỷ dị, những tộc quần này sinh hoạt ở trong cấm địa, số lượng nhiều hay ít, quan hệ tộc quần ra sao, thế nhân đều không thể biết được.

Đối với người từ ngoài đến, chúng nó tuân theo pháp chỉ của Viêm Hoàng, sẽ không chủ động tổn thương, nhưng nếu như có người cố ý đến trêu chọc, chúng nó sẽ không nương tay.

Cũng chính vì Hoàng Cấm kinh khủng, cho nên trong ghi chép của rất nhiều tộc quần trên đại lục Vọng Cổ, chủ nhân của Hoàng Cấm được gọi là Viêm Hoàng, càng tôn là Nam Hoàng.

Là tồn tại rất thần bí và cổ xưa, là tôn tại hiếm thấy có thiện ý nhất định đối với sinh mệnh.

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh bước dưới ánh trăng, đã đi tới biên giới Hoàng Cấm, đứng trên một ngọn núi của sơn mạch Chân Lý.

Có một người, hiển nhiên đã sớm biết được hắn đến, cho nên đã đợi sẵn ở chỗ này.

Vì vậy thời điểm Hứa Thanh vừa tới, hắn liên nhìn thấy một người mập mạp đang mút trứng, vẻ mặt say mê ngồi bên vách núi, trong miệng còn hừ hừ tiểu khúc.

"Không phải thích phàm trần, giống như khắc lại vết tích tiền duyên, hoa rơi hoa nở đều có thời, ta đã thành hòn vọng thê, đi là nhất định đi, dừng cũng nhất định dừng, chưa trồng đầy hoa trên núi, chớ hỏi ta thuộc về nơi nào!"

Nghe tiểu khúc này, Hứa Thanh đi về phía Hoàng Nham, ngồi xuống bên cạnh y.

Hoàng Nham nhếch miệng cười một cái, phất tay ném cho Hứa Thanh một quả trứng, đá đá lông mày, nháy nháy mắt, tươi cười mở miệng.

"Tẩu tử ngươi còn chưa sinh, nhưng tính khí càng lúc càng lớn, hazz, đúng lúc ngươi đến rồi, cùng ta uống chút trứng."

Hứa Thanh tiếp nhận quả trứng, dùng phương pháp trước kia đâm thủng, uống một ngụm, hương vị ngọt ngào vô cùng.

"Bao lâu nữa thì Nhị sư tỷ sinh?"

Hứa Thanh nhìn Hoàng Nham.

Hoàng Nham vẻ mặt đắc ý vỗ bụng.

"Giống như ta, siêu phàm thoát tục, vừa sinh ra đã là Tiên Thiên chi linh, tự nhiên phải thai nghén lâu một chút, đoán chừng còn vài thập niên nữa mới sinh."

Hứa Thanh gật đầu, nếu mà như thế, hắn có thể trở về vào lúc Nhị sư tỷ sinh hài tử.

Cứ như vậy, Hứa Thanh và Hoàng Nham hai người ngồi uống trứng, nói đến chuyện của mình trong khoảng thời gian này, Hoàng Nham chủ yếu nói tới nỗi lòng cùng chờ mong sắp trở thành phụ thân, Hứa Thanh nói tới kinh lịch bên Tế Nguyệt đại vực cùng với ý nghĩ muốn đi Hoàng Đô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi mặt trời mọc lên phía chân trời xa, hai người nhìn nhau, riêng phân mình cười một cái.

Hứa Thanh vỗ vỗ quần áo đứng lên, chuẩn bị rời khỏi, hắn không hỏi Hoàng Nham có phải là Viêm Hoàng hay không, điều này không quan trọng, quan trọng là hắn và Hoàng Nham... Là bằng hữu.

Hoàng Nham cũng không nhắc tới, không nói lời nào về vấn đề này.

Nhưng mà trước khi Hứa Thanh đi, Hoàng Nham suy nghĩ một chút, lấy ra một túi trữ vật, lại lấy ra một cọng lông vũ màu đỏ, cùng nhau đưa cho Hứa Thanh.

Cọng lông vũ này một thân óng ánh, ngọc cũng không phải ngọc, tràn ra cảm giác cực nóng, càng có nồng đậm thần uy dâng lên ở bên trong, khí tức cũng không giống hết thảy Thần Linh mà Hứa Thanh từng gặp.

Nó hình như ẩn chứa ý vị Viễn Cổ.

“Tặng vật này cho ngươi."

"Trên đường ngươi tới Hoàng Đô, nhất định sẽ đi qua Nam Tín quận, ta có một người muội muội ở đó, trước kia nàng đã từng tới Nam Hoàng Châu, rất thích trái cây ở nơi đây, khi đó sản lượng không nhiều lắm, bây giờ đã có không ít quả chín, ngươi thuận đường đưa cho nàng một chút."

"Tính khí của muội muội ta không tốt lắm, nhưng mà nàng cũng tương tự như ta, rất giảng nghĩa khí."

Hoàng Nham cười mở miệng. Hứa Thanh gật đầu, cũng không từ chối, sau khi thu hồi liền ngóng nhìn Hoàng Nham.

"Bảo trọng."

Nói xong, Hứa Thanh nhoáng một cái, đi đến bầu trời.

Đỉnh núi, Hoàng Nham nhìn qua Hứa Thanh, thân sắc lộ ra cảm khái, bỗng nhiên mở miệng.

"Hứa Thanh, vẫn là câu nói kia, nếu như ở bên ngoài không vui, trở về Nam Hoàng Châu, nơi đây, an toàn!"

Trên màn trời Hứa Thanh vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu, đi về phía xa, thân ảnh dan dần xa dần.

Thân ảnh Hoàng Nham trên đỉnh núi cũng theo đó mơ hồ, một khắc tiêu tán, chỗ sâu trong Hoàng Cấm, một đôi mắt vĩ đại bỗng nhiên mở ra, khí tức lan tràn, khiến cho hết thảy sinh linh trong cấm địa đồng loạt cúng bái.

Tồn tại đó nhìn phương xa, lẩm bẩm. "Bảo trọng."
Bình Luận (0)
Comment