Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1563 - Chương 1745: Chấp Kiếm Đại Đế (2)

Chương 1745: Chấp Kiếm Đại Đế (2) Chương 1745: Chấp Kiếm Đại Đế (2)Chương 1745: Chấp Kiếm Đại Đế (2)

Chương 1745: Chấp Kiếm Đại De (2)

Nhân Hoàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn qua Quốc sư, nhàn nhạt mở miệng.

"Đại Đế nói cho ta biết, người cảm thấy rất tiếc vê việc Tử Thanh Thái Tử năm đó, kêu trẫm kiếp này nếu có gặp được, phải trả lại đầu lâu mà Kính Vân đã cầm đi cộng táng."

"Chẳng phải ngươi đã nhận được rồi saol"

Nhân Hoàng nói có vẻ hời hợt, những từng chữ lại uẩn hàm thâm ý.

Quốc sư tram mặc, sau một lúc lâu trên mặt lại nở nụ cười.

"Kiếp này gặp được người như bệ hạ, nhất định sẽ không tịch mịch."

Nhân Hoàng không để ý, cầm lấy một quân cờ trắng, vừa muốn đặt xuống, nhưng vào lúc này, một giọng nói mênh mông, vang vọng khắp thiên địa Đô thành.

"Tiểu hữu, tới Chấp Kiếm Cung, ta chờ ngươi ở đó."

Giọng nói này vừa vang lên, bàn tay cầm cờ của Nhân Hoàng dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu.

Trong mắt Quốc sư đối diện cũng lộ ra kỳ mang, tương tự quay đầu.

Chúng sinh trong Đô thành, toàn bộ cường giả, nội tâm từng người lần nữa chấn động mãnh liệt.

Đó là giọng nói của Chấp Kiếm Đại Đế, mà Đại Đế khôi phục, cùng với triệu kiến, ý nghĩa rất khác biệt.

Nhất là Chấp Kiếm Cung, từ Cung chủ tới Chấp Kiếm Giả tâm thường, thần sắc đều lập tức biến hóa.

Phía dưới pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn pho tượng Đại Đế, trong lòng là vô tận gợn sóng, hồi lâu hắn hít sâu, lần nữa cúi đầu sau đó đứng dậy đi về phía Chấp Kiếm Cung. Lúc trước Hứa Thanh đi lại trên đường đã từng thấy qua Chấp Kiếm Cung, biết được vị trí của nó, mà toàn bộ Chấp Kiếm Giả tuần tra trên đường, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, cũng đều hành lễ Chấp Kiếm đặc thù, dẫn đường cho hắn.

Hứa Thanh, cũng là Chấp Kiếm Giả.

Cứ như vậy, hắn một đường đi về phía trước, cho đến một lúc lâu sau, một mảnh kiến trúc đặc thù chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Đó là một nhóm cung điện, bộ dạng tổng thể tựa như hai thanh đại kiếm.

Một thanh thả trên mặt đất, một thanh dựng thẳng sừng sững cắm vào đại địa.

Phạm vi rất lớn, đủ để dung nạp mấy trăm vạn người, nơi này chính Ia. . . tổng bộ của Chấp Kiếm Cung, một trong Thượng Huyền Ngũ Cung của nhân tộc.

Lúc Hứa Thanh đi đến, bên ngoài tổng bộ Chấp Kiếm Cung, Chấp Kiếm Giả lưu lại thủ ở chỗ này phần lớn đều ra bên ngoài chờ đợi, Cung chủ Chấp Kiếm Cung thế hệ này, đồng thời cũng là một vị Thiên Vương, Chu Hằng Chi, đồng dạng cũng đứng ở nơi đó.

Đối với Đại Đế triệu kiến, Chấp Kiếm Cung luôn luôn tuân thủ quy củ một cách nghiêm chỉnh, từ trên xuống dưới đều không dám có chút lười biếng.

Trong đám người, còn có một thân ảnh đã từng nhìn thấy Hứa Thanh, gã chính là Hoàng Khôn, lúc trước từng xuất hiện trên yến hội của Thất hoàng tử, hôm ấy Thất hoàng tử giới thiệu từng nói, lão tổ gia tộc Hoàng Khôn, là Đại chấp sự Chấp Kiếm Cung.

Mà Hoàng Khôn ngay giờ khắc này, trong lòng của gã giống như có sóng lớn, thuộc nhóm rất hiếm người ở Hoàng Đô đã từng thấy qua Hứa Thanh, gã có cảm giác không thể tưởng tượng nổi đối với những chuyện sau này xảy ra trên Thánh Lan đại vực.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nhất là Đại Đế khôi phục, toàn bộ Chap Kiem Cung ngung trong, cang lam cho gã cảm nhận được chênh lệch mãnh liệt.

Năm đó, mọi người ngồi cùng một chỗ, trong lòng của gã tồn tại thái độ nhất định, dẫu sao khi đó trong mắt của gã, Hứa Thanh chỉ là một Chấp Kiếm Giả ở một địa phương xa xôi mà thôi, tuy rằng hắn có thân phận đặc thù trong Phong Hải Quận, nhưng cũng không có gì liên quan cùng mình.

Về phần tương lai phải chăng có thể thật sự thăng hoa, đó là việc không biết.

Nhưng hôm nay. .. . Ga nhìn đồng liêu chung quanh, trong lòng thở dài.

Hiện giờ gã chỉ có thể đứng cùng với vô số người, ngóng nhìn thân ảnh ấy từ xa đi tới.

Hứa Thanh cũng không chú ý tới Hoàng Khôn, giờ phút này tâm tình của hắn có chút kích động, mặc dù đã cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng sự tôn kính đối với Đại Đế, khiến cho lúc này hắn có một loại cảm giác hành hương cực kỳ mãnh liệt.

Cho nên sau khi nhìn thấy Chấp Kiếm Cung cùng với đông đảo Chấp Kiếm Giả phía ngoài, Hứa Thanh dừng bước chân lại, hắn cởi bộ trường sam màu xanh của mình xuống, lấy đạo bào Chấp Kiếm Giả đặt ở trong túi trữ vật ra, mặc vào người.

Theo đạo bào toàn thân màu trắng giống như đúc cùng mọi người được mặc vào, Hứa Thanh đứng ở nơi đó, cùng tất cả mọi người bốn phía, đã trở thành một cái tổng thể.

Vô số ánh mắt đến từ Chấp Kiếm Giả cũng đều trở nên có chút không giống nhau, ngay cả Cung chủ cùng với cao tầng của Chấp Kiếm Cung cũng đều khẽ gật đầu.

Hứa Thanh hít sâu, cất bước đi về phía trước, dưới toàn bộ ánh mắt của Chấp Kiếm Giả, đi tới trước cung điện, nhìn về phía Cung chủ Chấp Kiếm Cung đứng ở nơi đó, thần sắc nghiêm nghị, hành lễ Chấp Kiếm. "Ứng lời Đại Đế triệu, Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, tới đây diện thánh.

Cung chủ Chấp Kiếm Cung Chu Hằng Chi là một nam tử trung niên, biểu cảm nghiêm túc, nhìn qua Hứa Thanh một lát sau đó nhẹ gật đầu.

"Vào đi thôi."

Nói xong, gã vung tay phải lên, cánh cửa cung điện sau lưng lập tức đã thành một cái vòng xoáy, bên trong lượn lờ kiếm khí, dẫn động toàn bộ Đế Kiếm của Chấp Kiếm Giả truyên ra đồng cảm.

Hứa Thanh ngưng trọng đi đến phía vòng xoáy, một khắc bước vào vòng xoáy, hắn không xuất hiện ở cung điện sau cánh cửa, mà đi tới một cấm địa tuyệt mật của Chấp Kiếm Cung.

Đó là một cái địa quật, bố trí trong đó đơn giản, chỉ có một tế đàn, mà trên tế đàn có một người khô héo đang khoanh chân ngôi.

Người này già nua héo rũ, giống như một cỗ thây khô vậy, trên thân lộ ra cảm giác khô héo nồng đậm, duy chỉ có vị trí trái tim thi thoảng nhảy lên, còn có một đạo sinh cơ.

Mà trên người của lão tồn tại rất nhiều vết thương, rập rạp vô số, nhìn thấy mà giật mình.

Đó là những vết thương vì thủ hộ nhân tộc trong vô số năm lưu lại.

Mỗi một đạo đều mang theo thần uy, đều là vết thương do Thần Linh gây ra.

Mà lão, chính là phân thân của Chấp Kiếm Đại Đế, cũng là một vị Đại Đế sau cùng trong lịch sử nhân tộc, càng là... vị Đại Đế duy nhất không rời khỏi, đến bây giờ vẫn còn giám hộ nhân tộc!

Nhìn qua Đại Đế, nhìn qua những vết thương kia, kính ý trong lòng Hứa Thanh lại càng mãnh liệt hơn, quỳ xuống đất cúi đầu.

Hai mắt nhắm chặt của Đại Đế, chậm rãi mở ra.
Bình Luận (0)
Comment