Chương 1759: Suy xét (1)
Chương 1759: Suy xét (1)Chương 1759: Suy xét (1)
Chuong 1759: Suy xet (1)
Hứa Thanh nói xong, mọi người trầm ngâm.
Mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy trận ám sát này, nhưng dưới sự miêu tả của Hứa Thanh, bản chất của trận ám sát đã nổi lên.
Nhất là mấy điểm đáng ngờ theo như lời Hứa Thanh nói, nhìn thế nào cũng thấy rất không bình thường.
"Thế lực có dạng gì, mới có thể thành thạo chuyện ám sát trong Hoàng Đô, lại còn để cho các phương cùng với trận pháp của Hoàng Đô đều bị che lấp, khó có thể phát hiện, hoặc là nói, cái dạng thế lực gì, có thể để cho hết thảy thế lực trong Hoàng Đô, đều trở nên tram mặc cùng chậm chap.:
Đội trưởng bỗng nhiên mở miệng.
Hứa Thanh không nói chuyện, Tử Huyền và Lý Vân Sơn nhìn về phía hoàng cung. Có thể làm đến như thế, trong toàn bộ Hoàng Đô, Nhân Hoàng là người thứ nhất, hoặc là thế lực mà Nhân Hoàng cũng phải kiêng kị, còn có chính là Chấp Kiếm Đại Đế.
Thế lực mà Nhân Hoàng kiêng kị, đám người Hứa Thanh thiếu khuyết tin tức, khó có thể phân tích.
Mà Chấp Kiếm Đại Đế ngủ say, lúc Hứa Thanh đến thức tỉnh đã là kỳ tích rồi, không thể nào một mực thức tỉnh được, cũng không có lý do gì đi làm như vậy.
"Nếu như... .. Lúc ấy A Thanh tự bạo Thự Quang Chi Dương, vậy tình huống sẽ như thế nào?" Tử Huyền bỗng nhiên mở miệng.
"Hoàng Đô nhân tộc đại loạn, tử thương vô số, các phương rung chuyển, thể diện mất hết, đồng thời cũng trở thành trò cười cho vạn tộc, mà cuối cùng cho dù là ai sai nhất... Chúng ta đều không tránh khỏi trách nhiệm của chuyện này, cũng sẽ mất đi quyền chủ động, kết cục khó có thể phán đoán, lúc đó, thái độ của Nhân Hoàng mới là quan trọng.
Lý Vân Sơn chậm rãi trả lời, nhíu mày.
"Rất thú vị." Trên mặt đội trưởng lộ ra nụ cười lạnh.
"Kẻ đó, đích xác là có biện pháp nắm giữ hết thảy hành tung của tiểu Thanh, cũng có năng lực an bài trận ám sát này, mà Hứa Thanh không chết, cũng phù hợp lợi ích của gã."
"Nhưng khi tất cả manh mối cùng mũi nhọn, đều chỉ về phía kẻ đó... Tại sao ta lại có cảm giác, chuyện này không đơn giản như vậy."
"Liệu có khi nào, đây là một chiêu ly gián hay không?”
"Hay là, mục đích của người phía sau màn, chính là để cho chúng ta đi ngờ vực vô căn cứ, mà mỗi một bước chúng ta làm tiếp theo, thật ra đều rơi xuống trên bàn cờ của kẻ đó."
Trong mắt đội trưởng ẩn có thâm ý, giong noivang vong trong dinh vien.
"Mà chúng ta thử đổi mạch suy nghĩ để phân tích, không quản người phía sau màn, chúng ta thử cân nhắc từ góc nhìn bản thân, gặp phải chuyện như: vậy, chúng ta sẽ làm như thế nào."
Đội trưởng nói xong, nhìn Hứa Thanh, lại nhìn Tử Huyền một chút, cuối cùng nhìn về phía Lý Vân Sơn chịu trách nhiệm Chấp Kiếm Giả.
Lý Vân Sơn truyền ra giọng nói trâm thấp.
"Trước tiên chúng ta sẽ để cho Chấp Kiếm Giả ở Phong Hải Quận vào thành, bảo hộ Hứa Thanh, đồng thời cũng dò xét việc này.
"Đồng thời cũng báo cáo việc này lại Thánh Lan đại vực."
Đội trưởng nghe vậy lắc đầu.
"Làm như thế không sai, nhưng nhiều người quá, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện hiêm nghỉ đi quá giới hạn, lúc đó, vũng nước của trận ám sát này sẽ càng hỗn loạn, nhưng chúng ta lại không thể cái gì cũng không làm. ...... Hứa Thanh bị ám sát, đây là một cái tín hiệu......
Lý Vân Sơn trâm mặc, đội trưởng nói xong câu đó, cũng không lên tiếng nữa.
Toàn bộ đình viện an tĩnh lại, chỉ có gió bão gào thét bên ngoài, dấy lên từng giọt mưa tung bay, mà màn trời nơi xa, phía sau mây đen, dân dân lộ ra ánh dương ban đầu.
Hứa Thanh từ đầu đến cuối không nói gì, phân tích của mọi người hắn đều nghe vào trong tai, kết hợp cùng với kinh nghiệm bản thân, suy nghĩ lan tràn, hắn nghĩ tới Quốc sư theo như lời Nê Hồ Ly nói. .. Cũng nghĩ đến đáp án chính mình phân tích ra trên đường.
Hồi lâu, Tử Huyền thu hồi ánh mắt nhìn hoàng cung, bình tĩnh mở miệng.
"Nhân Hoàng có thể được Đại Đế nhận thức, lúc này đang có phong thái Hoàng giả, không thể tùy tiện quyết đoán, nhưng bất luận như thế nào, chuyện này Hứa Thanh ngươi nghị quyết, càng trọng yếu hơn.”
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, sau một lúc lâu hắn nhẹ gật đầu.
"Như vậy, cứ lấy danh nghĩa Thánh Lan đại vực, thượng tấu việc này với Nhân Hoàng, chúng ta có thể phân tích đến kết quả, Nhân Hoàng cùng với thế lực khác tự nhiên cũng có thể phân tích được."
"Mục đích người phía sau màn là cái gì, chúng ta cũng không cần đi đoán, nhìn Nhân Hoàng xử lý chuyện này thế nào là được."
Tử Huyền tán đồng, Lý Vân Sơn suy nghĩ một chút, cũng lựa chọn cam chịu.
Về phần đội trưởng bên đó, trừng mắt nhìn và thấp giọng mở miệng.
"Tiểu Thanh à, ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta vừa đi tới Phong Hải Quận không, ngươi nghị quyết không sai, nhưng ta nghĩ rằng, chúng ta vẫn là phải khóc lóc một xíu, đồng thời kêu người làm ồn ào chút, như thế càng tốt."
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, sắc mặt dần dần trắng bệch, cả người thoạt nhìn một bộ dạng bị thương rất nặng. . .
"Còn chưa đủ nha tiểu Thanh, để ta tới giúp ngươi."
Đội trưởng kích động, Lý Vân Sơn cảm thấy có chút cạn lời, quay đầu không nhìn tới.
Tử Huyền thì là lạnh lùng liếc nhìn đội trưởng, đội trưởng co rụt đầu lại, cười mỉa vài tiếng, đáy lòng tràn đầy tiếc nuối.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh đã tới hừng đông, mà chuyện Hứa Thanh bị ám sát trong đêm, lập tức lan truyền giống như gió bão. Cũng không hiểu được là ngay trong đêm mọi người thật sự chưa biết hay là giả vờ, theo tin tức lúc sáng sớm truyền ra, thế lực khắp nơi trong Hoàng Đô đều mới bắt đầu chấn động. Nương theo tin bị ám sát, còn có tin tức về tình hình sức khỏe của Hứa Thanh cũng được truyền đi.
Hứa Thanh cố nén thương thế, sau khi được hộ tống hồi phủ, thương thế bộc phát roi hôn mê bất tỉnh, cũng may còn có một đường sinh cơ, mà một phương Phong Hải Quận đang toàn lực thủ hộ cùng cứu chữa.