Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1624 - Chương 1806: Lời Tiên Đoán Hai Tháng Sau (2)

Chương 1806: Lời tiên đoán hai tháng sau (2) Chương 1806: Lời tiên đoán hai tháng sau (2)Chương 1806: Lời tiên đoán hai tháng sau (2)

Chương 1806: Lời tiên đoán hai tháng sau (2)

Hứa Thanh vẫn bình tĩnh, ánh mắt đảo qua trên thân những người tới đây, nhưng ba người hạch tâm bên cạnh hắn lại theo bản năng lui ra phía sau vài bước, có chút chột dạ.

Tiểu báo đêm khuya trả tiền, là hạng mục vừa tăng thêm của bọn họ vào một tháng trước, thừa dịp Dị Tiên Lưu dấy lên một chút độ nóng, mấy người bọn họ đã nhận được thu nhập rất khả quan.

Nội dung bên trong càng thêm lớn mật, càng thêm trắng trợn, tiếng vang rất là không tệ.....

Mắt thấy như vậy, phái chủ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó đáy lòng cũng phiền, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn bốn người Hứa Thanh, lại quay đầu nhìn đám học sinh Dung Thần Lưu đang tức giận, lão hừ một tiếng.

"Om sòm" Lời lão vừa ra, những học sinh Dung Thần Lưu nhao nhao cúi đầu, dù sao cũng là chủ nhân lưu phái, dựa theo quy củ là phải tôn trọng, nhưng sau khi cúi đầu, vị học sinh Dung Thần Lưu bị đặt điều nọ vẫn mở miệng như trước.

"Những năm gần đây, Dị Tiên Lưu đặt điều cũng không dừng lại ở Dung Thần Lưu chúng ta, bên trong toàn bộ Thái Học, he là lưu phái có chút danh khí, học sinh có chút tiếng tăm, người nào không bị các ngươi bịa đặt qua?”

"Hành vi không biết xấu hổ như thế, có tổn hại tới tôn nghiêm của Dị Tiên Lưu, nghĩ đến vị tiền bối thần bí đại thành của Dị Tiên Lưu sau khi nghe nói tới việc này, cũng sẽ cảm thấy Dị Tiên Lưu xấu xa."

"Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vị tiền bối ấy thủy chung không hề lộ diện, dẫu sao nếu ta là vị tiền bối ấy, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ đối với Dị Tiên Lưu rất là trơ trẽn như hiện tại."

"Bởi vì, Dị Tiên Lưu bây giờ, không chỉ mất đi huy hoàng đã từng có, cũng bao gồm cả tôn nghiêm cùng với tâm ý thanh thản trong Thái Học, đã thành dị loại của Thái Học, mất mặt xấu hổ."

"Cho nên hôm nay, mời Di Tiên Lưu cho một cái công đạo!"

Tên học sinh này nói rất lớn, sau khi nói xong, những học sinh khác sau lưng cũng đều nhao nhao mở miệng tương tự, truyền ra cả bên ngoài tháp trắng, khiến cho không ít học sinh qua đường phía ngoài ngừng chân, đều nghị luận.

Trong lòng các đệ tử của Dị Tiên Lưu đều nổi lên suy nghĩ, Hứa Thanh suy tư, nhìn ra phía sau chuyện này có lẽ không phải đơn giản như vậy.

Có người, mượn cơ hội này để thăm dò Dị Tiên Lưu, tiến tới muốn hoàn toàn giãm đạp Dị Tiên Lưu sắp quy về bình thản.

Nữ tử thần bí nọ cũng giữ vững tinh thân, nàng cho rằng đây là một cái cơ hội dò xét, vì vậy mật thiết chú ý tới chỗ phái chủ. Ánh mắt phái chủ cũng lập tức nheo lại, tự nhiên lão nhìn ra manh mối, vì vậy ngồi ở chỗ cũ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cẩn thận đánh giá những học sinh Dị Tiên Lưu một chút, nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi muốn nói rõ như thế nào?”

"Mời Dị Tiên Lưu, bế tháp tự tra!" Học sinh Dung Thần Lưu nhìn qua ánh mắt của phái chủ Dị Tiên Lưu, từng chữ từng chữ mở miệng.

Tám chữ này, vang vọng bên trong tháp trắng, cũng truyền ra bên ngoài.

"Vớ vẩn!" Phái chủ cười lạnh và đứng dậy, ánh mắt đảo qua trên người học sinh Dung Thần Lưu, vừa nhìn về phía bên ngoài.

"Nếu ngươi đã đến, đơn giản là muốn thăm dò một chút vị tiền bối nọ của Dị Tiên Lưu, đã muốn biết, trực tiếp hỏi là được, không cần tìm nhiều lý do như vậy."

"Sở dĩ vị tiền bối nọ của Dị Tiên Lưu không xuất hiện nữa, là bởi vì lão nhân gia người đang bế quan, trùng kích đại quan 100 vạn đạo hồn ti!"

"Trước lúc bế quan, lão nhân gia nói cho ta biết, nhiều nhất 3 tháng ngài sẽ xuất quan, ngày ra cửa quan, 100 vạn đạo hồn ti sẽ chảy xuôi trên bầu trời Hoàng Đô, hình thành bộ dáng Dị Tiên, nổi lên 100 vạn hào quang, để chứng minh Dị Tiên Lưu ta trở lại đỉnh phong!"

"Bây giờ, còn hai tháng nữa, là thật hay giả, hai tháng sau các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy."

"Hiện tại, rời khỏi Dị Tiên Lưul”

Giọng nói của phái chủ hiện ra kiên định, càng có ngạo nghễ, hất tay áo lên, tháp trắng Dị Tiên Lưu lập tức nổ vang, tràn ra lực lượng bài xích, khiến cho những học sinh Dung Thần Lưu nọ phải rút lui rời khỏi tháp trắng.

Làm xong những thứ này, phái chủ ngẩng đầu, lần nữa ngồi xuống.

Nhìn như bình tính, nhưng thật ra trong lòng của lão tràn đầy bất đắc dĩ, lão có thể cảm nhận được cơ hội quật khởi của Dị Tiên Lưu đang ở ngay trước mắt, nhưng vị tiền bối nọ không hiện thân, vậy thì hết thảy đều không có tác dụng.

Đã như vậy, lão chỉ có thể kiên trì, đi khoác lác tạo thế vì vị tiền bối nọ.

Về phần hậu quả khi khoe khoang bị đâm thủng, lão không quan tâm, Dị Tiên Lưu cũng đã như thế này rồi, phá thì phá đi, chả còn gì để mất.

Mà lời của lão vừa ra, tâm thần của đệ tử Dị Tiên Lưu bên trong tháp trắng nhao nhao gợn sóng, ánh mắt của vị nữ tử thân bí càng sáng ngời.

Về phần học sinh Dung Thần Lưu bị đẩy ra khỏi tháp trắng, ánh mắt từng người đều lộ ra tinh mang, mà người qua đường bên ngoài cũng phần lớn là như vậy.

Hứa Thanh cũng nhìn phái chủ thêm vài lần, lại nội thị 100 vạn đạo hồn tỉ trong thức hải một chut. . . . . Day lòng nổi lên do dự, bản năng của hắn cảm giác đối phương hẳn là không nhìn ra thân phận của mình.

Nhưng lời nói, lại vô cùng chân thật.

Cuối cùng, đám học sinh Dung Thần Lưu nhìn nhau một cái, sau đó lựa chọn rời khỏi, lân này bọn họ thăm dò, đã có kết quả.

Mà việc vị tiền bối đại thành của Dị Tiên Lưu sẽ xuất quan vào hai tháng sau, cũng rất nhanh truyền ra bên trong Thái Học, hết thảy đều khiến cho độ nóng của Dị Tiên Lưu sắp tiêu tán, lại lân nữa hội tụ.

Tối hôm đó, trước khi Hứa Thanh rời khỏi Dị Tiên Lưu, cúi đầu vê phía phái chủ, nhìn hai mắt đầy vẻ ưu sầu lo lắng của phái chủ, cùng với động tác không kiên nhẫn phất tay cho mình rời đi, Hứa Thanh xác định đối phương xác thực không phải nhìn ra thân phận của mình.

"Như vậy... hồn chủng của ta, có lẽ có thể thử một lần."

Trước khi đi, Hứa Thanh có chút trâm ngâm trong lòng.

Vì vậy vào hoàng hôn bảy ngày sau, lúc những người đệ tử hạch tâm khác đều rời đi, một học sinh lạ lam được ủy thác giao một cái túi phong kín, đưa đến tòa tháp trắng của Dị Tiên Lưu, đặt ở trước mặt phái chủ.

Phái chủ Dị Tiên Lưu không chần chờ chút nào, cũng không hỏi ý, lão hình như lòng nhận thấy, dường như đã sớm đang chờ đợi, cầm lấy túi và lập tức mở ra.

Trong túi, có một khối ngọc giản cùng với một bình thuốc chứa bông tuyết màu tím.

Nhìn hai thứ vật phẩm này, hô hấp của phái chủ Dị Tiên Lưu dồn dập, lão không biết bông tuyết nọ là cái gì, nhưng lão có thể cảm nhận được trong đó tràn ra chấn động Dị Tiên Lưu, vì vậy kích động bắt lấy ngọc giản, ngưng thần xem xét.

Một lát sau, sắc mặt của lão biến hóa liên tục, cuối cùng bỏ xuống ngọc giản, nhìn qua bình thuốc.

Hồi lâu... Trong mắt lão lộ ra quyết đoán, bóp chặt lấy bình thuốc, bông tuyết màu tím trong đó trôi nổi ra, sau đó khắc ở trong lòng bàn tay, hòa hợp tiến vào trong máu thịt.

Hồn ti trong cơ thể lão, lập tức sôi trào.
Bình Luận (0)
Comment