Chương 1834: Quân cờ nổ sớm (2)
Chương 1834: Quân cờ nổ sớm (2)Chương 1834: Quân cờ nổ sớm (2)
Chuong 1834: Quan co no s6m (2)
Mà những học sinh của lưu phái khác có lẽ không tán đồng Dị Tiên Lưu, có lẽ đã từng coi Hứa Thanh chỉ là kỳ nhân kỳ sự, bởi vì chưa từng tiếp xúc cho nên vẫn thấy xa lạ, nhưng bây giờ, chứng kiến Hứa Thanh không sợ hoàng quyên, triển khai Đế Kiếm.
Một màn này mang đến cho thế hệ trẻ một sự trùng kích lớn chưa từng có.
"Khó trách hắn có thể trở thành Vực Tôn của một vùng!"
"Nghe nói hồi đó ở Phong Hải Quận, chỉ có mình Hứa Thanh đi ra, vạch trần nguyên nhân phong bão bên trong Phong Hải Quận!"
"Ta còn nghe nói Hứa Thanh tự vấn lương tâm đạt được ánh sáng vạn trượng, điêu này cho thấy phẩm chất của hắn có thể tín nhiệm, lúc đầu ta cứ tưởng rằng việc này có phần phóng đại, nhưng bây giờ nhìn lại, có le đây chính là lý do mà Đế Kiếm lựa chọn hắn!"
"Người được Đại Đế nhận thức và Đế Kiếm lựa chọn, lại đứng về phía Dị Tiên Lưu, lưu phái này... chắc chắn không tâm thường!"
Trong lúc tiếng lòng của những học sinh Thái Học không ngừng vang vọng, lúc này nội tâm của phái chủ Dị Tiên Lưu trên cũng nổi lên sóng gió, cảm giác hoảng hốt mãnh liệt, chỉ thấy đầu như có máu nóng hội tụ, có một tia kích động.
Những việc xảy ra hôm nay, hoàn toàn vượt quá dự đoán của lão, tới tận bây giờ lão vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, vì vậy theo bản năng nhìn ve phía Hứa Thanh, mở to miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cuối cùng, lão hít sâu và ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn về phía Dung Thần Lưu lâm vào một mảnh tram mặc trên đạo đài màu đen.
Mà phái chủ Dung Thần Lưu, ánh mắt của lão ấy một mực nhìn tới Hứa Thanh, trong mắt có sự phức tạp, có cảm khái, cũng có một chút lăng lệ ác liệt, cuối cùng thu hồi nhìn qua nơi Thất hoàng tử vẫn lạc, thâm thở dài trong lòng.
"Rõ ràng là một trận biểu diễn được chuẩn bị cho Nhân Hoàng... Quân cờ Thất hoàng tử này còn chưa thể hiện ra giá trị của mình, cũng chưa đến mức cần phải tiêu diệt, nhưng lại bị kích nổ sớm."
"Có lẽ, Hứa Thanh... cũng đã đoán được thân phận của ta rồi đi."
"Hai lần rồi... lần này ta đã tính sai hai chỗ."
Phái chủ Dung Thần Lưu than nhẹ, ánh mắt di chuyển, nhìn về phía Trích Tinh Lâu bên ngoài Thái Học, đáy lòng nổi lên cảm giác xấu hổ, lão cảm thấy có lẽ mình thật sự đã già rồi.
Giờ phút này trong sự trâm mặc, Phủ chủ Thái Học trên không trung phát ra một tiếng thở dài tang thương.
Lão cũng không nghĩ tới, một trận luận đạo, lại xuất hiện tình huống như vậy, mà luận đạo... còn chưa kết thúc.
Vì vậy sau khi tạm thời suy tư một lúc, lão nhìn về phía Nhân Hoàng.
"Tiếp tục."
Nhân Hoàng lần đầu tiên mở miệng, giọng nói trâm thấp, hụng hậu đến cực điểm.
Nội tâm Phủ chủ Thái Học ngưng trọng, nghe ra được một số ý khác, vì vậy giọng nói khàn khàn lại vang vọng trong Thái Học.
"Khâu thứ ba của luận đạo, luận dực!"
"Dực, là về tương lai chưa xảy đến, Dị Tiên Lưu và Dung Thần Lưu, các người lúc trước đã biểu hiện đầu đủ tư tưởng của mình, nhưng tu sĩ chúng ta cuối cùng vẫn phải xem con đường của ai có thể nối thẳng đến đại đạo."
"Học sinh ở đây làm chứng, xin mời song phương cùng thi triển ra công pháp của bản thân!"
Sau khi Phủ chủ Thái Học nói xong, phái chủ Dị Tiên Lưu hít sâu đứng dậy, tu vi toàn thân bùng nổ, hơn 10 vạn hồn ti từ trong cơ thể bộc phát ra, tạo thành một vòng xoáy ở giữa không trung, trong lúc âm ầm chuyển động, dần dần đan dệt thành Địa Tử Thần Tính.
Đây là giới hạn của lão, nhưng Dị Tiên Lưu ngoài lão ra, còn có một vị lão tổ.
Thế nên rất nhanh, con Địa Tử vừa xuất hiện nhìn về phía tháp trắng của Dị Tiên Lưu, truyên ra một tiếng gầm.
Tiếng gâm như sấm, bát phương nổ vang, trong tòa tháp trắng của Dị Tiên Lưu, địa phương bế quan mở ra, một lão giả tóc trắng mặc đạo bào bước ra từ trong.
Lão giả đó cũng không đeo mặt nạ, trong mắt có thần, toàn thân trên dưới tỏa ra uy áp kinh hồn, từng bước đi đến hư vô, lập tức tiếp cận về phía đạo đàn.
Chớp mắt đã đến trên đạo đài của Dị Tiên Lưu.
Sự xuất hiện của lão giả đưa tới rất nhiều tranh luận, Phủ chủ Thái Học nhìn người đến, nhỏ giọng mở miệng.
"Trần Đạo Tắc."
Người đến, chính là lão tổ của Dị Tiên Lưu, Trân Đạo Tắc.
Mà sau khi xuất hiện trên đạo đài Dị Tiên Lưu, người đầu tiên Trần Đạo Tắc nhìn không phải là phái chủ, mà là Hứa Thanh.
Sau khi nhìn chăm chú, Trần Đạo Tắc khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Phủ chủ Thái Học, chắp tay cúi đầu.
"Phủ chủ, Trần mỗ vừa mới xuất quan, đến muộn."
"Khâu luận dực này, tạm thời để Trần mỗ trình diễn trước vậy."
Nói xong, thân thể của Trần Đạo Tắc nổ vang, vô số đạo hồn ti động trời trong thức hải bay ra, 10 vạn đạo, 20 vạn đạo, 30 vạn, 40 vạn... cho đến cuối cùng 60 vạn đạo hồn ti trải rộng ở trên bầu trời của Thái Học, xoay vòng về tám phương. Khí thôn sơn hà, uy thế lay thiên.
Cuối cùng hội tụ vào với nhau, tạo thành một thân ảnh càng thêm mênh mông, thần lực khuếch tán, thiên địa biến sắc, tối tăm mơ hồ, dị chất lan tràn.
Thân ảnh đó, là một vị Thần!
Một vị Thân hắc cốt đã bị Đại Đế chém đầu rất lâu trước kia.
Một đạo trường bào tàn phá màu đen bay phấp phới trên thân thể này, thân nai màu đen, mọc đầy lân phiến, đầu có bốn mắt, ẩn chứa ánh sáng nhật nguyệt, giờ phút này đứng sừng sững giữa thiên địa, khiến cho trái tim của chúng sinh đập nhanh.
Học sinh trong Thái Học nhao nhao nghẹn ngào, tâm thần của các thế lực bên ngoài cũng đều rung động.
60 vạn hồn ti, đối với tất cả những người hiểu biết vê Dị Tiên Lưu mà nói, đây là chuyện không thể nào, gần như là thân thoại, vì vậy náo động lập tức nổi lên. "Than the Than Linh do 60 van dao hồn ti tạo thành..."
"Đây... đây là Dị Tiên Lưu?"
Tiếng hít sâu và âm thanh hoảng sợ rối loạn nổi lên khắp bốn phía trong Thái Học.
"Chỉ có hình mà không có thần, 60 vạn đạo hồn ti của Dị Tiên Lưu chẳng qua cũng chỉ như thế."
Trong tiếng náo động của học sinh, phái chủ Dung Thần Lưu trên đạo đài màu đen truyền ra giọng nói trầm thấp.
Lão biết đại nạn của mình sắp đến, thế nên lúc này lão cũng không thèm quan tâm đến sinh tử nữa rồi, điều duy nhất lão để ý, vẫn là biểu hiện ra.
Nếu như hàng trưng bày dành cho người mua còn chưa được biểu hiện ra giá trị đã bị chém, vậy thì... lấy chính mình để làm hàng trưng bày cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, trong mắt phái chủ Dung Thần Lưu lộ ra một tia quyết đoán, sau khi giọng nói vang vọng, từ từ đứng dậy.
Lúc này hai mắt của Hứa Thanh cũng đồng thời mở ra, nhìn về phía phái chủ Dung Thần Lưu, trong một nháy mắt, sát ý không thể kiêm chế nổi hóa thành thanh kiếm vô hình, sắc bén đến cực điểm.