Chương 1879: Cửu Tức Phục Khí (1)
Chương 1879: Cửu Tức Phục Khí (1)Chương 1879: Cửu Tức Phục Khí (1)
Chương 1879: Cửu Tức Phục Khí q)
Hứa Thanh liếc qua với thái độ lạnh lẽo, đây là lân đầu tiên hắn trông thấy tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, mà hắn cũng hiểu ý tứ của đội trưởng.
Kẻ xuất hiện không phải tộc quần phụ thuộc Viêm Nguyệt, mà là bổn tộc chân chính.
Kết hợp với lúc trước đội trưởng nói ngay khi vừa vào cấm khu đã cảm nhận được ấn ký, nghĩ đến hẳn là người khắc ấn ký đã đến.
Mặc dù Hứa Thanh chưa thấy qua tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, nhưng trong thời gian hắn ở Hoàng Đô, với điển tịch trong Dị Tiên Lưu Thái Học, hắn cũng có chút hiểu biết về tộc này.
Cho nên hắn biết rõ, bởi vì số lượng người bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên ít hơn rất nhiều so với tộc phụ thuộc, cho nên bên trong khu vực của Viêm Nguyệt, bất kỳ một tu sĩ bổn tộc nào đều có thân phận chí cao.
Điểm này cũng có thể thấy được một chút trên đãi ngộ Đại hoàng tử thu được từ một nửa huyết mạch.
Mà tu sĩ bổn tộc của Viêm Nguyệt Huyền Thiên dù là rời khỏi khu vực Viêm Nguyệt, đi tới trong phạm vi thế lực tộc quần khác cũng là tương tự như thế.
Không một ai dám tuỳ tiện đắc tội người bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, hết thảy khiến cho tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên dù đi tới bất kỳ địa phương nào, đều tự tin và bá đạo vô cùng.
Tộc quần cường đại chính là chỗ tự tin của bọn họ
Như bây giờ bên trong khu vực của Viêm Nguyệt lại càng là như vậy.
Thiên địa nổ vang, gương mặt lao đến đã xuất hiện ở trên bầu trời phía sau Hứa Thanh cùng đội trưởng, giờ phút này toàn bộ sao băng nương theo cùng tiến đến rơi xuống mặt đất.
Cấm khu lắc lư rung động, bát phương rung chuyển, uy áp từ trên màn trời cường thế rơi xuống, hóa thành một câu.
"Nhân tộc?”
Lời này vừa ra, thiên địa biến sắc, như là mở miệng thành phép, tạo thành lực lượng quy tắc, phủ tới trên người Hứa Thanh cùng đội trưởng, ý đồ ngăn các hành vi của bọn hắn, thậm chí mơ hồ, trên người của bọn hắn cũng xuất hiện dấu hiệu muốn xé rách.
Trong mắt đội trưởng lộ ra ánh sáng màu lam, trong lòng có chút hưng phấn.
Vẻ mặt Hứa Thanh như thường, như nhìn người chết.
Tiểu Ảnh đang thôn phệ cấm khu hơi có hơi dừng lại, sau đó tiếp tục thôn phệ.
Mắt thấy hai tên nhân tộc không có chút phản ứng đối với với sự xuất hiện của mình, trong mắt của tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên xuất hiện một tia không kiên nhẫn. Ga cũng không phải là ở ngay chỗ này mà là vừa vặn đến, mục đích chính là cấm sơn bên trong cấm khu.
Tư cách là người tham dự đại săn bắn, gã cần càng nhiều cấm sơn càng tốt, mà trận cạnh tranh này rất kịch liệt, cho nên gã đã để cho tôi tớ tộc phụ thuộc nơi đây đi đến nhiều cấm khu, sớm hạ ấn ký của gã xuống trước.
Có ấn ký của gã hạ xuống, đại biểu nơi đây đã thuộc về gã, những người khác muốn tới đoạt, vậy phải thừa nhận tai ương bị chém giết.
Mà gã một đường đi đến những cấm khu đó có thu hoạch cũng có thất bại, tâm tình vốn đã bực bội, khi đi đến cấm khu trước mắt, lại nhìn thấy nhân tộc dám xâm nhập, vì vậy trong mắt gã xuất hiện nét không kiên nhẫn, gã giơ tay phải lên cách không hạ một quyên xuống chỗ Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.
Một quyền này nhìn như tùy ý, nhưng từ trong tay Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc thể hiện ra, lại có cảm giác ngập trời. Bầu trời cuộn trào, đại địa nổ vang, một cái quyền ảnh màu vàng thật lớn xuất hiện giữa thiên địa, phạm vi lớn tới vạn trượng, như trời.
Khí thế kinh người, khí tức rung chuyển tâm thần, nhấc lên phong bạo khiến cho cấm khu cũng đang run rẩy, một khắc hạ xuống, đội trưởng cười lớn một tiếng, thân thể mập mạp lập tức lao lên.
"Đúng lúc, bắt ngươi tới thử xem hiệu quả gia trì của thân xác này."
Trong lúc nói, thân thể giống như núi thịt của đội trưởng dấy lên tiếng rít kịch liệt, trực tiếp đụng vào quyền ảnh màu vàng đánh đến.
Âm thanh đỉnh tai nhức óc như thiên lôi nổ tung vang vọng.
Thân thể dội trưởng bỗng nhiên bay xuống, còn bắn mấy lần trên mặt đất, mà quyền ảnh trên bầu trời lại xuất hiện khe hở, sau một khắc trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy. "Chi vay?"
Đội trưởng ngẩng đầu, truyền ra âm thanh ngạo nghễ.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, hắn có thể cảm nhận được không chỉ thân thể của đội trưởng cường hãn hơn rất nhiều, mà cũng chẳng biết lúc nào, tu vi của y lại có uy thế của Quy Hư.
"Lại cởi bỏ phong ấn?"
"Mặt khác, hình như đại sư huynh đang cố ý chọc giận tên tu sĩ Viêm Nguyệt này.'
Trong khi Hứa Thanh suy tư, đội trưởng bên đó ngửa mặt lên trời kêu gào.
"Lại đến."
Trên bầu trời, ánh mắt của tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên lập tức chú ý đến trên người đội trưởng, hai mắt gã có chút gợn sóng, hình như nghiêm túc một chút, trong lúc giơ tay phải lên, gã hít một hơi.
Một hơi hút tới, phong bạo đột khởi, trong một cái chớp mắt, dị chất bát phương, linh khí cùng với hết thảy quy tắc pháp tắc tồn tại ở nơi đây đều vọt tới phía gã.
Dưới âm thanh âm ầm, tạo thành một vòng xoáy, nhìn thấy mà giật mình.
Mà sau khi hút một hơi, thân thể của tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên khổng lồ thêm gấp đôi, tay phải nắm lại, lần nữa cách không đánh xuống.
Oanh một tiếng, hư vô nổ vang, một cái cự sơn màu vàng càng khổng lồ hơn so với quyền ảnh vừa rồi xuất hiện giữa không trung, trấn áp về phía đội trưởng.
Trong mắt đội trưởng lộ ra khinh thường, thân thể lần nữa xông lên, vẫn dùng thân thể đi va chạm sơn ảnh như trước.
Tiếng nổ mạnh truyền ra, thân thể đội trưởng rơi xuống, sơn ảnh to lớn am am tan vỡ.
Lần này trong mắt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên giữa không trung rõ ràng lộ ra vẻ ngưng trọng, gã nhìn kỹ đội trưởng, vừa muốn mở miệng.
"Quá yếu quá yếu quá yếu!"
Đội trưởng dưới mặt đất cười như điên.
Tiếng cười rơi vào trong tai tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên, hai mắt của gã lập lòe sát cơ, lân nữa mở to miệng hút khí, lần này phạm vi ảnh hướng càng lớn, dị chất và linh khí trong vòng ngàn dặm gào thét đến, tạo thành một cái vòng xoáy kinh khủng trước mặt gã.
Gã đang muốn hút vào.