Chương 1881: Ngon núi đầu tiên (1)
Chương 1881: Ngon núi đầu tiên (1)Chương 1881: Ngon núi đầu tiên (1)
Chuong 1881: Ngon nui dau tien q)
Từ xa nhìn lại, màn trời của cấm khu nổ vang, trường thương như cường long bay ra từ trước người Hứa Thanh, trên thân nó lập lòe hắc mang diệt thế, uy thế mạnh mẽ không gì sánh được, giống như có thể toái diệt hết thảy.
Càng cuốn lên biển lửa trải dài dưới mặt đất, bay tới màn trời.
Tốc độ cực nhanh, giống như sao băng phá vỡ bầu trời mà đi.
Còn có hồn ti đến từ đỉnh núi, giờ phút này cũng ngay lập tức đuổi theo, cùng biển lửa gia trì phía trên trường thương, khiến cho cây thương lộ ra mũi nhọn trước đó chưa từng có.
Làm cho người khác không thể né tránh hay là chống cự!
Thần sắc của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc nọ hoàn toàn đại biến. "Khí tức này. .. Đây là Cấm Binh!"
Tộc quần cường đại khiến cho năng lực nhận thức cùng với tính chất lịch sử nguyên vẹn cũng sẽ càng nhiều hơn, cho nên tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên lập tức nhận ra trường thương đang bay đến.
Loại nhận thức đó cũng khiến cho nội tâm của gã cuộn trào, trong đầu như có sấm sét nổ vang.
Nhưng bây giờ gã không kịp suy tư quá nhiều, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến máu thịt toàn thân gã đều rung động lắc lư, cảm giác tử vong từ trong ra ngoài, từ ngoài tới trong, lan tràn khắp người gã.
Gã muốn tránh nhưng lại không cách nào làm được, bản năng của sinh mệnh khiến gã hiểu được, đối mặt với trường thương hủy diệt đang đến, chỉ can mình lui ra phía sau một bước, sẽ lập tức bị trấn áp tâm thần.
Một khi khí thế bị áp bách, vậy thì gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bởi vì thanh trường thương đó thiên địa không dung, Thiên Đạo không đồng ý, thuộc về một trong Cấm Binh cổ xưa nhất của đại lục Vọng Cổ, nó bị phong ấn bên trong công pháp Hoàng cấp.
Đối mặt với loại Cấm Binh cổ xưa này, càng sợ hãi sẽ càng bị hủy diệt nhanh hơn.
Cho nên, hai mắt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc lập tức đỏ thẫm, phát ra tiếng gào thét, tự mình phun ra máu tươi để hình thành Huyết Cấm Pháp.
Đám máu tươi nháy mắt hóa thành huyết vụ, hình thành hình cung phòng hộ phía trước người gã, đồng thời có thể thấy được trong huyết vụ hiện ra rất nhiều gương mặt vạn tộc, số lượng không dưới 1000. đồng loạt phát ra tiếng gầm nhẹ, riêng phần mình thiêu đốt, dốc hết toàn lực.
Nhưng hiển nhiên chỉ có như vậy vẫn còn chưa đủ.
Cho nên vào lúc nguy cơ trước mắt, lực lượng thân thể của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên bốc lên toàn bộ, chỉ trong khoảnh khắc hai tay của gã đã trở lên vừa thô vừa to vô cùng, gã giơ lên nhấn một cái về phía trước.
Trên người gã chợt khuếch tán ra ánh sáng màu vàng, hóa thành một màn hào quang, tạo thành tâng phòng hộ thứ hai.
Còn có một đạo bạch quang cấp tốc bay ra từ mi tâm của gã, hình thành Mệnh Thần Pháp, hóa thành một bức tượng thân sừng sững đứng sau lưng gã.
Tượng thần này hình người, nhưng toàn thân đều là lông vũ màu trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thánh, tượng thần giơ hai tay lên, tạo thành tư thế bao bọc, ôm tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyên Thiên vào bên trong.
Toàn lực đối mặt!
Hết thảy nói ra rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt tiếp theo, dĩ nhiên trường thương màu đen đã phá vụn hư VÔ.
Đã đến!
Khí thôn sơn hà, tiếng rít như sấm, trường thương đâm về sương mù màu máu trước mặt tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
Một khắc đụng chạm, sương mù nổ vang và cuộn mình kịch liệt, muốn chống cự uy thế của cây thương, nhưng không cách nào làm được, dù cho toàn bộ gương mặt trong đó đều thiêu đốt cũng đều vô ích.
Trong chớp mắt, từng gương mặt phát ra tiếng kêu rên thê lương, bay màu giống như xám tro, trực tiếp bị làn gió trường thương cuốn đến thổi tan.
Cùng nhau tản đi còn có bản thân sương mù màu máu, toàn bộ tán loạn không chịu nổi một kích.
Tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyên Thiên lập tức gặp phải cắn trả, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng đây chỉ là bắt đầu với gã mà thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, trường thương màu đen hung hăng đâm vào tầng phòng hộ thứ hai, trên màn hào quang màu vàng của tên tu sĩ nọ.
Oanh, một tiếng nổ mạnh vang lên ngập trời.
Màn hào quang màu vàng vỡ vụn, lan tràn vô số khe hở, chỉ giữ vững được một hơi đã chia năm xẻ bảy, tan vỡ.
Sắc mặt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt trắng bệch, không cách nào kiềm chế phun ra một ngụm máu tươi, trường thương màu đen mang theo thế tuyệt sát, lấy thế cương mãnh tuyên cáo không thể ngăn cản, trong tiếng rít vang khắp trời, đâm vào trên pho tượng màu trắng do Mệnh Thần Thuật của tên tu sĩ Viêm Nguyệt biến thành.
Vào thời khắc này, từ trên trường thương cũng phóng thích ra sức mạnh cùng uy nghiêm. Lửa màu đen, hồn ti màu đỏ, cấm binh đánh đâu thắng đó, chúng nó phối hợp cùng một chỗ tạo thành trùng kích và hủy diệt, mặc dù không phải là không thể ngăn cản, nhưng hiển nhien. . . . Tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyên Thiên này không nằm trong số đói
Cho nên, theo âm thanh điếc tai nhức óc truyền khắp toàn bộ cấm khu, Mệnh Thần Tượng của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyên Thiên giống như một món đồ sứ vậy, bắt đầu vỡ vụn.
Đầu tiên là cánh tay sau đó là thân hình, tiếp theo là phân đầu, từng bộ phận hóa thành vô số mảnh vỡ bay về phía sau, lộ ra tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên được bảo hộ ở bên trong.
Nét mặt của gã còn lưu lại hoảng sợ lúc trước, cũng không chờ gã có biến hóa gì, trường thương màu đen đã xuất hiện ở lồng ngực của gã.
Xông thẳng tới.
Trường thương đâm rách làn da, lọt vào trong máu thịt, xuyên thấu qua phía sau lưng.
Trực tiếp. .. Xuyên suốt!
Nhưng lại không rời đi.
Mà là dưới dư lực trùng kích, kéo theo thân thể của tên tu sĩ đó theo về phía hướng tiến tới nguyên bản của trường thương, bay trên màn trời.
Mặc dù thoạt nhìn thân thể của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên lúc trước có vẻ tôn quý, nhưng giờ phút này lại giống như một con búp bê vải bị hỏng, rách tung toé, thân bất do kỷ.
Cho đến hơi thở tiếp theo, bầu trời âm âm, trường thương màu đen cuốn tên tu Sĩ nọ, trực tiếp ghim trên màn trời!