Chương 1905: Đại Ngũ Ngưu Đại Vô Tình Đạo (1)
Chương 1905: Đại Ngũ Ngưu Đại Vô Tình Đạo (1)Chương 1905: Đại Ngũ Ngưu Đại Vô Tình Đạo (1)
Chương 1905: Đại Ngũ Ngưu Đại Vô Tình Đạo (1)
"Người xưa có câu nói như thế nào ấy nhỉ?"
Đội trưởng liếm liếm bờ môi, nhìn thân ảnh bỏ chạy phía chân trời, trong nụ cười có một tia suy nghĩ.
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đúng, chính là câu này.'
"Có đúng không tiểu sư đệ, ngươi xem, gã ta vèo một cái đã xuất hiện rồi, nhưng mà lần này, gã ta trốn không thoát."
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, giơ tay lên, hỏa diễm màu đen bốc lên trên người, theo cánh tay chảy xuôi tới bàn tay.
Trường thương màu đen vừa mới cất đi lại hội tụ ra trong tay hắn.
Một khắc hiện ra, mũi thương bộc lộ mũi nhọn, giống như thiêu cháy hư vô, sinh ra một cái hắc động rất nhỏ, xé rách hư vô, khí thế kinh người. Càng là tác động với mùi huyết tinh bát phương, bay lên trên không, còn có vô số hư ảnh oan hồn biến ảo ở bốn phía quanh trường thương, phát ra từng tiếng kêu rên thê lương không cam lòng trước khi chết.
Không vào luân hồi, khó được giải thoát.
Âm thanh vang vọng, tràn đầy cảm giác rợn người, từ xa nhìn lại, một màn này rất quả thật rất là kinh khủng.
Trường thương trong tay Hứa Thanh như là gió độc cõi âm, dấy lên quỷ hỏa, tản ra trận trận đường vân lửa màu đen.
Thế lửa quá lớn, quét sạch thương không, như biến cả màn trời thành biển lửa.
Từng trận rung động vang vọng, đồng thời cũng khiến cho thiên địa tối sâm lại.
Loại dị tượng này rơi vào trong mắt tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên đang cấp tốc bỏ chạy xa xa, khiến cho gã ta cảm thấy da đầu run lên, cõi lòng cuộn trào, nội tâm dâng lên cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn, cùng với vô tận hối hận.
Hiện giờ cuối cùng gã ta đã hiểu rỡ, phân thân của mình tử vong như thế nào.
"Nhất định là chết ở dưới thanh trường thương đó!"
"Xung động rồi, đáng lẽ ta không nên tìm tới!"
Sắc mặt của tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên trắng bệch, theo bản năng hít sâu vài hơi, liều mạng cưỡng ép gia tăng tốc độ lên, toàn lực bỏ chạy, càng triển khai ra phương pháp truyền tống, nhưng cũng cần có thời gian.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, cầm trường thương trong tay nhắm tới phía chân trời, chợt ném một cái.
Thương bay như rồng, mang theo tiếng gào thét tựa như khai thiên tích địa, nổ vang giữa thiên địa.
Âm ầm như lôi đình, càng xen lẫn với tiếng gào thét bén nhọn chói tai, cấp tốc tới gần tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc nọ.
Hư vô vỡ vụn, màn trời mơ hồ, chỉ có trường thương tươi sáng rõ nét, như một đạo vết ngấn, nháy mắt lao tới chân trời, đến sau lưng của tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyên Thiên, khóa chặt gã ta lại.
Muốn xuyên suốt thẳng qua.
Cùng lúc đó, nhà tù 132 khu Đinh cũng hiển lộ ra trên bầu trời, ngục ảnh to lớn rung chuyển tâm thần, càng làm cho nội tâm của tên tu sĩ Viêm Nguyệt nọ không tự điều khiển được mà rung động lắc lư.
Mắt thấy hư ảnh lao ngục trên đỉnh đầu đang nhanh chóng rõ ràng, lập tức bao phủ và phong ấn bản thân vào bên trong.
Tên tu sĩ Viêm Nguyệt nọ có thể đoán được một khi việc đó hoàn thành, sợ là mình chạy trời không khỏi nắng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì vậy vào một khắc nguy cơ cực hạn phủ xuống, gã ta đã làm ra một lựa chọn cực kỳ quyết đoán.
Ga ta không chút do dự, chợt vỗ trán một cái, trong tiếng nổ vang, thân thể của gã ta xuất hiện hư ảnh trùng lặp, chính là thần hồn ly thể, tức tốc chạy đi.
Về phần thân thể lưu lại, đã trở thành lợi khí của gã ta, tự động đánh tới trường thương màu đen, mặc kệ trường thương xông tới.
Oanh một tiếng đụng chạm với trường thương, thân thể tan vỡ, nhưng máu thịt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt nọ cũng không văng khắp nơi mà cuốn ngược lại, cứ thế một mực bao bọc trường thương màu đen, hiện ra lực lượng quỷ dị, tiến hành ràng buộc.
Dù là những thứ máu thịt đó đang nhanh chóng bị hủy diệt dưới lực lượng của trường thương màu đen, nhưng đúng là vẫn còn trì hoãn được một hơi. Cùng lúc đó, tên tu sĩ Viêm Nguyệt no lại làm ra quyết định thứ hai, gã ta vô cùng quyết đoán bỏ qua tám tòa cấm sơn của bản thân, thần hồn thổi ra một hơi, hình thành gió lớn khiến tám ngọn núi gào thét bay lên trên không, khí thế như cầu vồng bay tới nhà tù 132 khu Đinh.
Trong lúc đó, tám ngọn núi nhoáng một cái, riêng phân mình bành trướng, hóa thành từng ngọn núi khổng lồ kinh người, cấm uy bộc phát, lộ ra điên cuồng bá chủ vô biên, vừa chủ động chuyển giao, cũng là nhằm trì hoãn thời gian, va chạm cùng với nhà tù 132 khu Đinh.
Trong âm thanh nổ vang, thế trầm xuống của nhà tù 132 khu Đinh hơi trì hoãn, mặc dù rất nhanh khôi phục, nhưng một chút hòa hoãn đó cũng đã tranh thủ được một hơi.
Mà đối với tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên nọ mà nói, thời gian một hơi đó chính là cơ hội chuyển đổi giữa sống và chết. Trong nháy mắt tiếp theo, gã ta rốt cuộc triển khai truyền tống, mượn nhờ một hơi đó, bỗng nhiên mơ hồ, tan biến khỏi trên màn trời.
Lúc này máu thịt bao bọc lấy trường thương màu đen cũng đã mất đi kháng tính, tán loạn thành vô số khối, rơi xuống bên dưới.
Chỉ có tám tòa cấm sơn do tên tu sĩ Viêm Nguyệt lưu lại trên bầu trời, dưới nhà tù 132 khu Đinh trấn áp, thu vào trong lao ngục.
Hứa Thanh nhìn hư vô, đối phương phản ứng quá nhanh, chỉ cần hơi muộn một chút sẽ lập tức bị nhà tù 132 khu Đinh vây khốn, đến lúc đó, phương pháp truyền tống cũng không còn ý nghĩa.
Nhưng mà Hứa Thanh không có chấn động cảm xúc gì, bởi vì lúc trước đội trưởng đã nói, lân này gã ta trốn không thoát.
Dựa theo sự hiểu biết của Hứa Thanh về đội trưởng, những lời đó hẳn là không phải bắn tên không đích.
Sự thật cũng đúng là như thế, mắt thấy tên tu sĩ nọ truyền tống rời đi, đội trưởng bên đó tươi cười ngạo nghễ, đắc ý nói với Hứa Thanh.
"Không phải lúc trước ta đã ăn máu thịt của gã ta sao, trong khoảng thời gian này ta đã nghiên cứu suy luận một phen, nhớ tới một môn đại thần thông nhằm vào tu sĩ Viêm Nguyệt mà ta học được kiếp trước."
"Thần thông ấy của ta rất là lợi hại, có thể kiềm chế truyền tống, nguyên lý là ngược dòng tìm hiểu bản nguyên, mặc kệ gã ta đi nơi nào, đều có thể bắt trở về."
Nói xong, đội trưởng giơ tay lên trảo một cái ve phía đại địa, máu thịt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt rơi trên mặt đất lập tức có năm khối bay lên, rơi tới trước mặt đội trưởng.
Đội trưởng hất tay áo lên, năm khối máu thịt đã xếp đặt thành hình ngũ giác.