Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1753 - Chương 1935: Linh Tàng Chỉ Lộ (1)

Chương 1935: Linh Tàng chỉ lộ (1) Chương 1935: Linh Tàng chỉ lộ (1)Chương 1935: Linh Tàng chỉ lộ (1)

Chương 1935: Linh Tàng chỉ lộ (1)

Giọng nói của Đại hoàng tử tràn đầy sự khó tin, sau khi lân nữa phân biệt thẻ tre trong tay đội trưởng, gã vô cùng xác định mình không có nhớ nhầm.

Mặc dù số lần gã trở lại mẫu tộc không nhiều lắm, nhưng tất nhiên có ấn tượng cực kỳ sâu đối với vật phẩm được cung phụng trong Thần Các.

Nhất là tộc trưởng mẫu tộc cùng với đám tộc lão cực kỳ tôn kính đối đãi vật ấy, nói nó chính là Thần Linh pháp lệnh, là vị tộc trưởng thứ nhất của gia tộc vạn năm trước, vì lập nhiều đại công cho Nguyệt Viêm thượng thân, mới được Nguyệt Viêm thượng thân ban thưởng.

Đã là vật của Thần Linh, từ trên trình độ nhất định đều đại biểu cho Thần Linh, càng là nội tình của một gia tộc, sẽ không tuỳ tiện cho người ngoài quan sát.

Cho nên dù đã xác định là vật ấy, nhưng Đại hoàng tử vẫn không dám tin tưởng.

Bởi vì thật sự là quá mức khó tin.

Một vật vô thượng như thế, vậy mà lại nằm trong tay Trần Nhị Ngưu, vả lại đối phương còn cầm đao khắc, khắc từng đao lên trên. . .

Đồng thời. .. Mặc kệ là khí tức và bộ dạng, hay là cảm giác cổ xưa, thậm chí chấn động đặc thù tràn ra ở bên trên, đều báo cho gã biết, vật ay. . . . Chính là Thần Linh pháp lệnh.

Đại hoàng tử thở gấp, thậm chí quên tiếp tục giới thiệu nội dung khối ngọc giản thứ ba cho Hứa Thanh, càng là có một loại cảm giác thân vật đang bị phá hoại, cấp tốc mở miệng.

"Dừng lại!

"Nhị Ngưu đạo hữu, vật ấy. .... không thể khắc được."

Thần sắc của đội trưởng cực kỳ bình tính, bộ dáng phong khinh vân đạm, hơi ngẩng đầu vểnh cằm, mí mắt khẽ cụp xuống, liếc mắt nhìn Đại hoàng tử.

"Coi như có chút kiến thức, biết rõ danh tiếng của vật này."

Nói xong, y cam đao khắc, lần nữa vạch một đường, theo âm thanh xoet xẹt truyền ra, cõi lòng của Đại hoàng tử chấn động, nhưng tiếp theo nội tâm của gã lại dựng lên gợn sóng vạn trượng.

Bởi vì gã phát hiện... Một đao đó vạch xuống, chẳng những không khiến Thần Linh pháp lệnh bị hao tổn, thậm chí khí tức và chấn động ở trên vậy mà càng nồng đậm thêm một chút.

"Đây.... -

Đại hoàng tử sửng sốt.

Vẻ mặt của đội trưởng càng thêm thong dong, nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu như có thể nhận ra, nói rõ ngươi đã từng thấy qua, bây giờ loại vật thân thánh này còn lưu lại cực ít.'

Trong lòng Đại hoàng tử rất loạn, nhưng vẫn cưỡng ép đè xuống, chắp tay với đội trưởng.

"Ta từng gặp qua trong mẫu tộc, là tộc trưởng đầu tiên của gia tộc năm đó lập công nhận được."

Đội trưởng nhướn lông mi lên.

"Dòng họ của mẫu tộc ngươi là?"

"Khánh Phong, Nguyệt Viêm thần điện tư quyền hạ.... “

Đại hoàng tử trâm mặc, thấp giọng mở miệng.

"Khánh Phong, tam đại gia tộc Nguyệt Viêm? Vị tộc trưởng thứ nhất của các ngươi, gọi là Khánh Phong Lăng Không đúng không."

Đội trưởng nhớ lại một chút sau đó cười nhạt.

Đại hoàng tử hơi ngoài ý muốn khi đối phương rõ ràng có thể một câu nói ra, nhưng nghĩ đến Trần Nhị Ngưu một đường đi theo Hứa Thanh trong Viêm Nguyệt, lại có Khâu Tước Tử bên cạnh, biết rõ những việc không tính là bí mật này cũng là bình thường.

Đội trưởng cũng không nói nữa, tiếp tục khắc.

Duy chỉ có Hứa Thanh lộ ra thân sắc cổ quái, hắn nghĩ tới lúc Đại hoàng tử chưa tới, đội trưởng nói. . . . . Đã từng làm giả mấy trăm cái, sau đó lén lút bán đi.

Vì vậy Hứa Thanh liếc mắt nhìn Đại hoàng tử, đáy lòng không khỏi hiện lên một cái suy đoán về thẻ tre mà tộc trưởng đầu tiên của mẫu tộc đối phương năm đó thu được.

Mà trải qua việc đội trưởng xen vào, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư của Đại hoàng tử rất khó bình phục, nhất là... . . không biết đội trưởng có phải cố ý hay không, âm thanh khắc rất lớn.

Trong lúc tiếng khắc vang vọng, Đại hoàng tử vội vàng giới thiệu nội dung khối ngọc giản thứ ba với Hứa Thanh, sau đó tâm thần có chút không tập trung đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, gã đưa cho Hứa Thanh một tấm lệnh bài, báo cho hắn biết đây là lệnh bài của cửa hàng mẫu tộc gã trong Thánh thành, câm vật này đi vào trong đó, có thể thu hoạch một chút trợ cấp cần thiết trong khâu thứ hai mà không cần trả phí.

Hiển nhiên mặc dù bởi vì từ chối trở về Viêm Nguyệt do đó bị mẫu tộc bỏ qua, nhưng giữa Đại hoàng tử cùng mẫu tộc vẫn hoặc ít hoặc nhiều có ràng buộc.

Nếu không sau khi bị bỏ qua, gã cũng sẽ không được bảo lưu một tòa cấm sơn dự định thuộc về mình, trong cấm khu của vị Viêm Nguyệt quyên quý Hứa Thanh đi tới lần trước.

Mắt thấy Đại hoàng tử hiểu chuyện như thế, đội trưởng khẽ gật đầu, rất tùy ý quăng tấm thẻ tre khắc xong trong tay cho Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử theo bản năng giơ hai tay lên tiếp được, sắc mặt biến hóa, gã biết rõ ý nghĩa phi phàm của Thần Linh pháp lệnh, cho nên không biết Trân Nhị Ngưu muốn làm gì.

"Tặng ngươi đó, nhớ kỹ không nên để người khác biết được. Dùng vật này vượt qua kiểm tra khâu thứ hai hẳn là không thành vấn đề."

Đội trưởng ngạo nghễ mở miệng.

Đầu Đại hoàng tử liên tục ông ông, hình tượng đội trưởng trong lòng của gã lần nữa đã có biến hóa, tràn đầy vẻ thần bí.

"Vật này quá mức quý trọng. .... Vẫn là nên cho Hứa tôn, như vậy......'

Đại hoàng tử do dự.

"Không sai, nhưng mà ngươi đáng được!"

Đội trưởng cắt ngang lời của Đại hoàng tử, đứng dậy đi đến trước mặt của gã, dùng sức võ vỗ bờ vai, thành khẩn mở miệng.

"Vĩnh viễn nhớ kỹ, ngươi là nhân tộc, cho dù vật ấy giá trị ngập trời, nhưng chỉ cân ngươi là nhân tộc, như vậy ngươi đáng nhận được!"

"Vâ phần Hứa Thanh, hắn không cần, cuộc đời của hắn cần hành mã chiến thiên địa, đây là rèn luyện của hắn."

"Cho nên tương lai của nhân tộc, ta càng coi trọng ngươi."

Đội trưởng động viên.

Nếu như đổi thành lúc khác, lời của y sẽ không khiến Đại hoàng tử chấn động quá nhiều, trừ phi nói ra một chút lời có triết lý sâu sắc.

Nhưng bây giờ lại không giống nhau.

Thân thể của Đại hoàng tử chấn động, gã hít sâu một hơi rồi trùng trùng điệp điệp gật đầu, tiếp theo lui ra phía sau ba bước, khom người cúi đầu với đội trưởng.
Bình Luận (0)
Comment