Chương 1943: Thần Sơn động (1)
Chương 1943: Thần Sơn động (1)Chương 1943: Thần Sơn động (1)
Chương 1943: Thân Sơn động (1)
Bầu trời, càng đỏ.
Bên trong Thánh thành, từng đạo thần niệm và ánh mắt ngưng tụ tới trên người Hứa Thanh, bên trong hiện ra đủ loại sắc thái, có giật mình, có chấn động, có phức tạp kỳ dị.
Cuối cùng hóa thành yên tĩnh.
Hứa Thanh dùng thủ đoạn của mình chấn nhiếp bát phương, cũng đã chứng minh sự cường hãn của hắn.
Hạng đầu khâu thứ nhất, hắn đoạt không sail
Trong khoảng thời gian ngắn không có ai tiếp tục bay ra khỏi Thánh thành thách thức nữa, thật sự là thủ đoạn mà Hứa Thanh thể hiện ra đã khiến cho cõi lòng mọi người nhấc lên gợn sóng to lớn.
Nếu như Hứa Thanh lấy ra thủ đoạn của tu sĩ vậy còn khá tốt, nhưng hắn dùng chính là lực lượng và thủ đoạn của Thần Linh. Viec nay khien cho tat ca cam thay kinh tam dong phach.
Mặc dù tu sĩ đã tiếp xúc với Thần Linh lâu rồi, có lẽ cũng đã từng thể hiện ra Thần Thuật, nhất là những vị Thân sứ càng giống như vậy.
Nhưng có thể làm như Hứa Thanh, tum cảnh tượng tử vong trong tương lai của một Quy Hư tứ giai ra thay thế thực tế, vẫn là hãn hữu.
Đây cũng là lân đầu tiên trong cả đời của rất nhiều tu sĩ nhìn thấy một màn như vậy.
Mà trình độ thê thảm của tên tu sĩ trung niên Bạch Trạch tộc bị thay thế cảnh tượng tử vong lại càng nhìn càng thấy mà giật mình.
Giờ phút này khóe miệng của gã vẫn không cách nào điều khiển tự động tràn ra máu tươi như cũ, lục phủ ngũ tạng đều đang xé rách và hư thối, thần hồn cũng đều uể oải ảm đạm, không thể nghịch chuyển. Đại Thế Giới toái diệt không chỉ khiến tu vi của gã giảm mạnh, còn khiến sinh mạng héo rũ.
Mắt thường có thể thấy thân hình của gã đang già yếu, cho đến khi lui ra phía sau ngoài ngàn trượng, dưới mấy tên tu sĩ Bạch Trạch tộc lo lắng tới gần trợ giúp mới miễn cưỡng ổn định lại, nhưng đã trở thành một lão nhân Quy Hư nhị giai.
Toàn thân nồng đậm tử khí, cảm giác già nua cực kỳ rõ ràng, còn có biểu cảm sợ hãi mãnh liệt lộ ra trên mặt.
Nội tâm của gã cuộn trào, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết không khỏi nhớ lại trận chiến vừa xong, rất rõ ràng trong nháy mắt đó, là gã đã chết một lần.
Nếu như đây là trên chiến trường, không có quy tắc của Thánh thành che chở, vậy bây giờ gã vẫn sẽ đối mặt với tử vong.
Ý nghĩ này khiến cho nỗi khiếp sợ trên mặt của gã tiếp tục khuếch tán, lan tràn toan than, hoa thanh run ray.
Đối mặt với ánh mắt của Hứa Thanh từ ngoài thành nhìn đến, gã theo bản năng tránh đi, không dám đối mặt.
Bị chấn nhiếp từ tận đáy lòng.
Thấy như vậy, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, nhưng hắn đã nhớ kỹ khí tức của đối phương, chuẩn bị về sau tìm một cơ hội diệt cỏ tận gốc.
Đặt ý nghĩ đó qua một bên, Hứa Thanh nhìn về phía tên tu sĩ Tư Ách tộc đang bị nhà tù 132 khu Đinh vây khốn.
Hắn giơ chân lên, từng bước đi đến.
Mỗi một bước hạ xuống, hư vô ở dưới chân đều dấy lên gợn sóng, như là đi trên mặt nước.
Mà bên trong nhà tù 132 khu Đinh vận rủi phủ xuống, dù cho tên tu sĩ Tư Ách tộc nọ triển khai chú pháp như thế nào cũng đều vô ích.
Hết thảy chú pháp đều tiêu tán trong vận rủi, thân quyền của nhà tù 132 khu Đinh, tôn tại kiềm chế cực đoan đối với một loại thân thông chú pháp.
Tên tu sĩ Tư Ách tộc Bị nhốt trong đó không cách nào thoát khốn.
Chỉ có thể ở trong vô tận vận rủi điệp gia dần dần cô quạnh và quên lãng.
Mà Hứa Thanh tiêu sái bước tới càng tăng thêm quá trình đó.
Sau vài bước, thân ảnh của hắn đã ở phía trên nhà tù 132 khu Đinh, ánh trăng màu tím của hình thái Thần Linh thứ tư tung bay, bao phủ nhà tù 132 khu Đinh, đang muốn gia trì cho nó.
Nhưng vào lúc này, ánh trăng chiếu xuống bỗng cải biến phương hướng, không còn hạ xuống mà lại đột nhiên hội tu tới phía trước Hứa Thanh, tạo thành một mảnh màn sáng màu tím.
Trong nháy mắt tiếp theo, từ trong hư vô bỗng xuất hiện một ngón tay điểm thẳng tới Hứa Thanh, nhưng bị màn sáng ngăn cản.
Nhẹ nhàng chạm một cái. Hào quang màu tím day lên gợn sóng, mắt thường có thể thấy màn sáng hóa thành màu trắng, chiết xạ ra ánh sáng của ngọc thạch, cuối cùng hóa thành. ... Ngọc thạch!
Từ xa nhìn lại, ngọc thạch sáng bóng nhanh chóng lan tràn, những nơi di qua, ánh trăng màu tím hình thành màn hào quang theo đó cải biến.
Toàn bộ quá trình chỉ trong thời gian một hơi thở, một tấm ngọc thạch hình cung xuất hiện ở giữa không trung.
Đã mất đi lực lượng Tử Nguyệt, rơi xuống đại địa.
Phịch một tiếng, đập vào trên nhà tù 132 khu Đinh, chia năm xẻ bảy, đồng thời nhà tù 132 khu Đinh bị nó đụng chạm lại bắt đầu ngọc thạch hóa.
Một màn này cực kỳ đột ngột, cũng tới vô cùng mạnh mẽ, Hứa Thanh không chần chờ chút nào, ánh trăng hội tụ phía trước, thân thể bỗng nhiên rút lui, càng giơ một ngón tay phải lên. Nhà tù 132 khu Đinh đang bị ngọc thạch hóa lập tức mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Thanh lùi ra đến nơi xa, trong mắt lộ ra tinh mang, ngẩng đầu ngóng nhìn khu vực ngón tay duỗi ra giữa không trung.
Hư vô chỗ đó đồng dạng tràn ra ánh sáng ngọc thạch, bên trong tia sáng dân dần hiển lộ ra một người thanh niên mặc trường sam văn sĩ, tướng mạo tuấn lãng, có chút tương tự cùng nhân tộc.
Cuối cùng hoàn toàn rõ ràng, nở một nụ cười về phía Hứa Thanh.
"Những tiểu đồng bạn của ta coi trọng ngươi, muốn ngươi trở thành đồng loại của bọn họ."
Giọng nói của tên thanh niên nọ rất êm dịu, không có một chút bực tức nào, tựa như đang kể về một tương lai không thể thay đổi, ánh mắt cũng rất ôn hòa, thậm chí còn ẩn chứa một chút cảm giác thân cận, như nhìn người một nhà.