Chương 1956: Tiễn vào Cửu Lê (2)
Chương 1956: Tiễn vào Cửu Lê (2)Chương 1956: Tiễn vào Cửu Lê (2)
Chương 1956: Tien vào Cửu Lê (2)
Khí tức kèm theo hủy diệt, hình như vạn vật trong thiên địa không gì nó không thể đốt cháy, sau khi khuếch tán, kén máu không cách nào thừa nhận, trực tiếp bị đốt cháy.
Càng có vô số tia chớp từ trên trời giáng xuống, như một cơn dông đang gào thét về nơi đây, trong chớp mắt ầm âm ở phía trên.
Nháy mắt sam sét hạ xuống, đoàn lửa màu nâu lập tức bạo khai phạm vi lớn.
Một mảnh lôi hỏa kinh khủng ngập trời bộc phát ở bên trong, tạo thành địa hỏa kèm phong bạo kinh thiên động địa, âm âm quét ngang về bát phương.
Những nơi đi qua, hết thảy hủy diệt.
Lực lượng ẩn chứa trong đó to lớn tột cùng, dù với tu vi của Tịch Đông Tử cũng cảm thấy tâm thần chấn động, bị mảnh hỏa diễm phong bạo màu xám trực tiếp bao phủ.
Đây, chính là ngọn lửa thần bí Tiểu Ảnh lúc trước thôn phệ cấm khu tạo thành, kỳ danh là..... Oanh Oanh Oanh (âm am ầm).
Mà Hứa Thanh đã sớm chuẩn bị, một khắc hỏa diễm bộc phát, đã điều khiển Tiểu Ảnh bao trùm toàn thân.
Dù Tiểu Ảnh bị đốt cháy phát ra tiếng kêu rên truyền tới linh hồn, nhưng đây là lửa do nó sinh ra, cho nên vẫn có tồn tại kháng thể nhất định.
Vì vậy mặc dù Hứa Thanh cũng bị ảnh hướng đến, nhưng còn có thể thừa nhận. Hắn cũng không thèm nhìn kết quả.
Mặc dù đối phương có khả năng bị ngọn lửa kinh khủng giết chết, nhưng với tính cách ổn thỏa, Hứa Thanh lo lắng trong đó có lừa dối.
Dù sao đây cũng là sự tình không biết, mà tất cả không biết, đều có xác suất là 50 - 50. Nhưng nếu như không tìm lý giải, vậy sẽ không có xác suất, kết quả chính là 100%.
Cho nên Hứa Thanh không chút do dự, lập tức rút lui và vọt nhanh về phía trước.
Mà sau khi hắn rời khỏi không lâu, trong mảnh lửa màu nâu, địa phương Tịch Đông Tử bị triệt để đốt thành tro bỗng nhiên tản ra một cỗ lực lượng tự bạo, lập tức bao phủ phạm vi trăm dặm, truyền ra tiếng nổ vang ngập trời.
Những nơi đi qua, trình độ hủy diệt mặc dù không cách nào so sánh cùng ngọn lửa màu nâu, nhưng trên trình độ nhất định cũng là tuyệt sát.
Cũng may Hứa Thanh đã rời khỏi, nếu không tất nhiên sẽ bị ảnh hướng đến.
Cho đến một lát sau, theo chấn động trải khắp trăm dặm tiêu tán, theo ngọn lửa màu nâu thần bí dập tắt, mặt đất trong phạm vi mười dặm nơi đây xuất hiện hố sâu, hết thảy tồn tại đều bị ngọn lửa thần bí đốt cháy thành hư vô. Ma trong trăm dặm thì tràn ngập khí tức hủy diệt, đó là do lực lượng tự bạo sinh ra.
Cùng lúc đó, chân trời có một đạo thân ảnh bay đến, dừng lại ở không trung nơi này, cúi đầu đảo qua, sau đó sắc mặt lập tức khó coi.
Kẻ này cũng là Tịch Đông Tử.
"Hứa Thanh lại khó giết như thết"
Trong mắt Tịch Đông Tử lộ ra hàn mang, xuất phát từ cẩn thận cho nên lúc truy kích gã đã tản ra huyết phân thân, bản thể thì ở phía sau, chính là vì phòng ngừa Hứa Thanh lại dùng thủ đoạn quỷ dị.
Đồng thời huyết phân thân còn có thể tự bạo, lực sát thương kinh người.
Dựa theo suy nghĩ của gã, mặc kệ kết quả như thế nào, đều có thể khiến Hứa Thanh phải trả đại giới vô cùng nghiêm trọng, nhưng bây giờ nhìn qua, thủ đoạn của đối phương còn quỷ dị hơn so với phán đoán của gã. Vả lại tính cách cẩn thận của đối phương cũng làm cho huyết phân thân tự bạo không có tác dụng gì.
"Đáng chết!"
Tịch Đông Tử ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thanh rời đi mà mình cảm nhận được, sắc mặt vô cùng âm trầm, thật ra gã đã có một chút hối hận.
Nguyên bản theo suy nghĩ của gã, muốn giết Hứa Thanh rất dễ dàng.
Nhưng một đường truy kích cùng với lần ra tay lúc trước, mặc dù bản thân gã là một phương chiếm ưu thế, nhưng thủ đoạn của đối phương quá nhiều, khiến cho gã cũng không khỏi phải dùng toàn lực đối phó.
"Có nên tiếp tục đuổi theo hay không.....'
Đau đớn từ linh hồn truyên đến, Tịch Đông Tử hít sâu, trong mắt lộ ra hàn mang.
"Nếu như ngươi đã muốn đi tới cấm địa Cửu Lê. ... . vậy để ta tiễn ngươi qua là được!"
Tịch Đông Tử hừ lạnh, thân là đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên, tự nhiên hiểu rất rõ vê cấm địa Cửu Lê, biết nơi đó chính là tuyệt địa.
Mỗi một lần đại săn bắn, đều có người cho rằng bản thân là người có vận khí lớn, có thể may mắn thu được tạo hóa ở bên trong.
Nhưng trên thực tế mỗi thời kỳ đại săn bắn, những người đi vào trong đó không có ai ra được bên ngoài, tất cả đều chết ở bên trong.
Nghĩ tới đây, thân thể Tịch Đông Tử nhoáng một cái lần nữa đuổi theo, nhưng tốc độ không có vội vã bức bách như trước, mà đi theo từ xa, lấy sát ý bản thân hình thành cảm giác áp lực, tựa như đang xua đuổi.
Hứa Thanh cũng lập tức phát hiện ra hành động của đối phương, trong mắt hắn lộ ra một tia do dự, nhưng rất nhanh đã biến thành kiên định, vốn đã không có đường lui, cứ kéo dài như vậy cuối cùng sẽ gặp bất lợi.
Thay vì đấu cùng gã, không bằng dựa theo kế hoạch lúc đầu, tiến vào bên trong Cửu Lê.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh sờ lên ngực, đó là vị trí tử thủy tinh, dùng sức nhấn một cái, tu vi trong cơ thể dũng mãnh lao tới, trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân hắn lóng lánh ánh sáng tím.
Muon nhờ kích thích tử thủy tỉnh, đổi lấy càng nhiều khả năng khôi phục hơn nữa.
Sau đó tốc độ không giảm, gào thét bay về phía cấm địa Cửu Lê.
Sau nửa canh giờ, khu vực cấm địa Cửu Lê bị mảnh sương mù màu xám bao phủ hiện ra trong mắt Hứa Thanh.
Khắp thiên địa đều là sương mù xám, trong lúc bốc lên lần lượt hình thành từng gương mặt đau khổ, biểu cảm gào thét không âm thanh, nương theo là từng tiếng gầm tuyệt vọng cùng điên cuồng vang vọng chỗ sâu trong sương mù.
Nhìn qua cấm địa Cửu Lê, nghe âm thanh trong đó, Hứa Thanh hít sâu, thân thể nhoáng một cái trực tiếp chui vào bên trong sương mù xám, biến mất không thấy gì nữa.
Một nén nhang sau, Tịch Đông Tử xuất hiện bên ngoài Cửu Lê, ngóng nhìn sương mù xám, cười lạnh một tiếng.
"Chắc hẳn Hứa Thanh tự cho rằng có chút hiểu rõ đối với cấm địa Cửu Lê, nhưng hắn không biết, có chút bí ẩn chỉ những người trong tự liệt mới có thể biết được.
"Ví dụ như mảnh sương mù xám này, chỉ cần chạm vào một tia, sẽ không thể rời khỏi cấm địa Cửu Lê nữa."