Chương 1965: Khúc táng ca tên: Phản bội (1)
Chương 1965: Khúc táng ca tên: Phản bội (1)Chương 1965: Khúc táng ca tên: Phản bội (1)
Chương 1965: Khúc táng ca tên: Phản bội (1)
Hứa Thanh trâm mặc.
Thông qua những mảnh vỡ ký ức chắp vá lại, hắn hiểu được tại sao bên trong Sơn Hải đại vực tồn tại nhiều thi hài như vậy, cũng hiểu rõ quá khứ đã từng phát sinh ở trong tộc quần này.
Nhưng với điều kiện tiên quyết, hết thảy những thứ đó là chân thật.
Nếu đoạn lịch sử đó là thật, như vậy so sánh cùng với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bây giờ mà nói, cảm giác châm chọc cực kỳ mãnh liệt.
Tổ Vu vì thủ hộ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mà chết trận, bị che giấu ở trong lịch sử.
Nhi tử Cửu Lê truyền thừa ý chí lại bị nói xấu thành tọa ky.
Kẻ được gọi là Đại tư quyền nhất thống Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhờ có Cửu Lê thủ hộ mới có thể trưởng thành, tác dụng của gã có ý vị cực kỳ sâu xa.
Hứa Thanh than nhẹ.
Trái tim của hắn nói những thứ đó chính là chân thật.
Cho dù đây không phải là tộc quần của mình, nhưng thông qua những mảnh vỡ ký ức, hắn giống như đã trải qua năm tháng quá khứ, chân chính bước vào trong đoạn lịch sử đó, bị cảm động lây.
"Như vậy, Cửu Lê tử vong như thế nào, vị Đại tư quyên nọ cụ thể đã làm cái gì, Huyên Thiên Đại Vu tộc đổi tên thành Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc từ lúc nào, cùng với. .. ba vị thân Nhật Nguyệt Tinh lại có liên quan gì cùng lịch sử của tộc này......
"Những đáp án ấy, ngay trong ký ức của năm cái đầu lâu còn lại."
Hứa Thanh cúi đầu ngóng nhìn nước bùn.
Chỉ là bây giờ ngọn lửa màu nâu đã tắt, không có cách nào tiếp tục thiêu đốt máu thịt Xích Mẫu, mà sau khi tiêu hao nhiều như thế, hắn cũng không còn thừa bao nhiêu máu thịt.
"Chỉ còn lại có sáu khối."
Hứa Thanh thì thào, cảm giác bốn cái đầu lâu hiện ra bên trong tử thủy tinh một chút, cũng cảm thụ một chút liên hệ vô cùng mật thiết của bản thân cùng địa phương Cửu Lê nơi đây.
Giờ phút này hắn đã không cần lư hương thanh đồng nữa.
Đối với hắn mà nói, sương mù xám nơi đây đã không có bất kỳ xâm nhập nào, hắn có thể dùng nhất niệm khiến cho mảnh sương mù xám này cuộn trào theo ý hắn.
Thậm chí thứ cảm giác vây khốn hắn ở đây cũng đã biến mất tương đối.
Hắn có thể dễ dàng đoán được, nếu như mình muốn rời khỏi, sương mù xám cũng sẽ hoạt động theo, đồng hành cùng mình. Chỉ là rời khỏi như vậy tồn tại khuyết điểm nhỏ nhặt.
Tu vi và lực lượng Thần Linh của hắn, vẫn bị bài xích như cũ.
Trừ phi hắn bỏ qua luôn tu vi cùng với lực lượng Thần Linh của mình, rộng mở hết thảy tiếp nhận sương mù xám, khiến sương mù xám dung nhập thân hình, dung nhập linh hồn, thấm nhuần trở thành một bộ phận của bản thân.
"Lúc đó ta không còn là thần tu nữa, mà là..... Vui"
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn chân trời Xa xa.
Đối với Vu, hắn vừa lạ lam cũng lại quen thuộc, lạ lẫm là vì chưa bao giờ tiếp xúc, quen thuộc là bởi vì mảnh sương mù xám này chính là bản nguyên của Vu, hắn dung nhập bốn cái đầu lâu, từ ý nào đó chính là truyên thừa của Cửu Lê.
Nhưng đây không phải là con đường hắn muốn đi.
"Tổ Vu, lấy tử vong làm đại giới, cũng chỉ đả thương nặng tôn Thần Linh cường hãn nọ.”
Hứa Thanh nheo mắt lại, nhìn qua nước bùn, suy nghĩ biện pháp.
Thật ra hắn đã nghĩ ra rồi, nhưng phương pháp này cần năm cái đầu lâu mới có thể triển khai.
Bây giờ thiếu một cái.
Vì vậy sau khi trâm ngâm, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Tiểu Ảnh."
Dưới chân không có bất cứ ba động gì, cũng không có chút cảm xúc nào tràn ra, dường như Tiểu Ảnh đã chết.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, đợi ba hơi thở, lần nữa truyền ra lời nói.
"Nếu như còn không ra, về sau ngươi không cần xuất hiện nữa."
Hứa Thanh vừa nói như vậy, bên trên nước bùn dưới người hắn nổi lên một mảnh bóng mờ nhàn nhạt cùng với chấn động suy yếu. "Xuống dưới, xuyên suốt ngàn trượng, hình thành một cái giới tử để ta có thể thi pháp.
Chấn động cảm xúc của Tiểu Ảnh lập tức trở lên nôn nóng, hóa thành vô số ý cự tuyệt truyền đến trong lòng Hứa Thanh.
"Trên đường ta sẽ khống chế sương mù xám, khiến chúng nó không tiến hành quấy nhiễu đối với ngươi."
Hứa Thanh nói xong phất tay, sương mù xám bốn phía cuộn trào theo tâm niệm của hắn, cảm giác thu phát tùy tâm rất rõ ràng.
Thấy một màn như vậy, cảm xúc nôn nóng của Tiểu Ảnh giảm bớt một chút, ý cự tuyệt cũng là như thế.
"Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ cho ngươi một khối máu thịt Xích Mẫu."
Hứa Thanh bình tĩnh nói.
Máu thịt Xích Mẫu là vật Tiểu Ảnh cực kỳ khát vọng, trước kia nó chỉ có thể trông mong nhìn Hứa Thanh hấp thu, muốn ngửi một chút thôi cũng khó khăn.
Cho nên sau khi nghe Hứa Thanh hứa, rõ ràng nó đã do dự, nôn nóng và cự tuyệt lân nữa giảm xuống.
"Nếu như ngươi không nghe lời, như vậy duyên phận chủ tớ của ta và ngươi cũng không cần phải tiếp tục nữa."
Giọng nói của Hứa Thanh hiện ra một cỗ lạnh lẽo, khiến cho toàn thân Tiểu Ảnh run rẩy, cuối cùng dưới ban thưởng cùng với lựa chọn sinh tử, tâm tình của nó chấn động, tràn ra một cỗ khí thế bất chấp tất cả giá nào.
Vì sống sót, vì máu thịt, nó tựa như hung thú phát ra tiếng gầm nhẹ, chợt xông xuống nước bùn bên dưới.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiểu Ảnh đã chìm vào 100 trượng, sương mù xám bốn phía đang muốn tới gần, nhưng do Hứa Thanh tác động quấy nhiễu lại nhanh chóng tản đi, vì vậy Tiểu Ảnh trâm xuống thuận lợi hơn so với lúc trước rất nhiều. Rất nhanh đã đến vị trí 800 trượng.
Chỉ là sau khi tới đây, Hứa Thanh có thể cảm nhận được lực lượng phong ấn đến từ phía dưới.
Bây giờ cỗ lực lượng đó đang ngủ say, nhưng hắn có thể dự cảm, một khi khí tức của mình đụng chạm cùng phong ấn, sẽ lập tức bị nó trấn áp.
Vì vậy hắn cũng không dám tản ra quá nhiều khí tức quấy nhiễu sương mù xám lan tràn.
Cho nên tốc độ trâm xuống của Tiểu Ảnh dần dần chậm lại, tiếng kêu rên cũng theo đó truyền ra.
Nhưng vẫn tốt hơn trạng thái lúc trước, mà Tiểu Ảnh cũng đúng là đã dốc toàn lực liều mạng, nó mặc kệ sương mù xám xâm nhập, trâm xuống đến vị trí hơn 900 trượng, đến đây nó đã có chút vô lực tiếp tục.
Dẫu sao lần trước đó nó đã phân liệt ra quá nhiều, bây giờ vẫn còn trong trạng thái suy yếu chưa khôi phục lại.