Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1827 - Chương 2009: Pho Tượng Bái Nguyệt (1)

Chương 2009: Pho tượng bái nguyệt (1) Chương 2009: Pho tượng bái nguyệt (1)Chương 2009: Pho tượng bái nguyệt (1)

Chương 2009: Pho tượng bái nguyệt (1)

Theo hai người phóng đi, mảnh mạng nhện trong mắt của bọn họ cũng càng lúc càng lớn, những gốc cây khô mặt người mọc ra ở trên cũng càng dần càng rõ ràng.

"Tiểu sư đệ chậm một chút, những cây mặt người này là hộ vệ của vị Tổ Đế năm đó bị khí tức Thần Linh xâm nhập biến thành, bây giờ đều đang ngủ say, từng người đều có chiến lực không tâm thường.'

"Càng kinh người là một khi tỉnh lại, chúng nó sẽ phát ra âm thanh toái diệt linh hôn, nương theo đó còn có một thứ rất khủng bố phủ xuống."

Đội trưởng vội vàng mở miệng đi đến bên cạnh Hứa Thanh, cùng nhau xuyên thẳng qua mạng nhện.

Hứa Thanh gật đầu, lúc trước nhìn từ xa hắn đã có thể cảm thụ thấy những cây mặt người đó quỷ dị, bây giờ tới gân nhìn tất nhiên càng thêm cẩn thận.

Những gương mặt kia phần lớn là trung niên, trong đó không có nữ tử, đều là nam giới.

Tướng mạo tương tự cùng nhân tộc, nhưng màu da khác biệt, vả lại sau tai từng người đều mọc ra đường vân nhỏ như là mang cá.

Trừ thứ đó ra, mặc dù chúng nó đang nhắm hai mắt, nhưng vẻ mặt nhăn nhó, toàn thân sinh sôi dị chất xen lẫn nồng đậm oán khí, phối hợp với vẻ mặt lộ ra một loại cảm giác không cam lòng mãnh liệt.

"Phía dưới Thần Linh đều là con sâu cái kiến, khi chúng nó còn sống đã từng phản kháng, nhưng đáng tiếc. .. "

Đội trưởng thở dài, bay qua khoảng cách giữa từng gốc cây mặt người, không đụng chạm vào bất luận một cây nào.

Hứa Thanh cũng là như thế, cho đến thời gian một nén nhang sau, dưới sự ẩn nấp của Vô Tự Thiên Thư, hai người bọn họ như đã mất đi hết thảy cảm giác tồn tại, thuận lợi xuyên qua mảnh rừng cây mặt người kinh khủng này.

Lại bay qua từng tâng mạng nhện một, như hai con muỗi dần dần tới khu vực hạch tâm của mảnh mạng nhện.

Viên tinh thân cực lớn nọ cũng chiếu vào trong mắt.

Nhìn từ bên ngoài, toàn thân tinh thần là một màu xám, tràn ngập từng đạo khe hở, tràn đầy khí tức tử vong, đồng thời có thể thấy được một cái vòng xoáy cực lớn đang chậm rãi di chuyển ở bên trong.

Đấy là phong bạo.

Ngoại trừ đó ra còn có thể thấy trên tầng ngoài của tinh thần có tồn tại 16 cái hố sâu có quy luật thật lớn. Từng cái đều khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Chớp mắt trông thấy những hố sâu đó, Hứa Thanh có cơ sở cảm ứng, nghĩ tới bàn thờ Thần Linh Tri Chu chứng kiến trong hạch tâm Cửu Lê.

Thần Linh Tri Chu có 16 chân, có thể đối ứng cùng với 16 cái hố sâu này.

Vì vậy trong đầu Hứa Thanh nổi lên một cái cảnh tượng.

Thần Linh Tri Chu khổng lồ kinh khủng nghỉ lại trên viên tinh thân màu xám cực lớn này, 16 chân cắm vào đại địa, hình thành 16 cái hố sâu.

"Dựa theo phán đoán của ta, năm đó đây là nơi chủ nhân của mảnh Thần Vực này nghỉ lại, nhưng mà đáng tiếc, theo chủ nhân của Thần Vực rời đi không trở về, Thân Vực cũng dần dần xuất hiện dấu hiệu rách nát."

Đội trưởng nhìn chằm chằm viên tinh thân nọ, trâm thấp mở miệng.

"Từ đó mức độ nguy hiểm của nơi đây cũng giảm bớt đi rất nhiều."

"Nhưng mà dù sao nơi đây cũng là Thần Vực, vả lại coi như là hạch tâm, cho nên vẫn tồn tại không ít hung hiểm." "Nhưng càng như vậy thì tiên lời lại càng lớn!"

Trong mắt đội trưởng lộ ra điên cuồng, không quên nhắc nhở Hứa Thanh một câu.

"Thiên Đạo thích hợp với Bí Tàng Đế Kiếm của ngươi đang ở bên trong!"

"Tiểu sư đệ, chúng ta đi!"

Nói xong đội trưởng dẫn đầu bay đi.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán, nếu như đã quyết định thì hắn cũng không do dự nữa, theo đội trưởng bước vào viên tinh thân mênh mông phía trước.

Bên trong tinh thần, đại địa vốn là màu xám tro còn bầu trời là màu đen, nhưng bởi vì phong bạo bao phủ cho nên tâm mắt phần lớn đều là mông lung.

Nơi đây quanh năm nổi lên phong bạo quét sạch bát phương, âm thanh nổ vang am âm đỉnh tai nhức óc.

Đi tới nơi đây, giống như là đến tuyệt địa vậy.

Trước khi tới đây, phong bạo lớn nhất Hứa Thanh thấy là trong Thanh Sa đại mạc của Tế Nguyệt đại vực, nhưng bây giờ sau khi bước vào viên tinh thần này, vào trong gió lốc nơi đây và so sánh cảm giác giữa nhau, chênh lệch rõ ràng.

Đã vượt qua Thanh Sa đại mạc!

Bão cát tựa hồ là thứ duy nhất ở nơi đây, quét ngang ngập trời, thậm chí khi quét vào trên người còn khiến Hứa Thanh và đội trưởng đều đã có cảm giác nửa bước khó đi.

Đây không phải là phong bạo tâm thường.

Đây là ẩn chứa khí tức Thần Linh, ẩn chứa vị cách cực cao, càng xen lẫn Thần Thuật hoàng khí còn sót lại.

Có thể tưởng tượng, trước kia nơi đây nhất định đã trải qua một trận chiến kinh thiên động địa.

Cũng may bản thân Hứa Thanh có hình thái Thần Linh, cho nên sau khi thể hiện ra Thần Nguyên có thể đi về phía trước trong bão cát, mà đội trưởng hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên đến, bản thân lại vô cùng thần bí, vì vậy cũng miễn cưỡng như bình thường trong đây.

Vả lại hình như y có một cái lộ tuyến.

Hai người cứ như vậy một đường ởi thẳng về phía trước trong bão cát.

Thời gian trôi qua, rất nhanh bảy ngày qua đi, phong bạo càng ngày càng mạnh, vả lại theo bọn họ không ngừng tiếp cận mục đích, phong bạo nơi đây nhiều lần xuất hiện tình hình dung hợp cùng một chỗ.

Dù là Hứa Thanh cùng đội trưởng cũng đều cảm giác phải cố hết sức.

Mà càng làm cho Hứa Thanh cảm giác tim đập nhanh, là trong gió lốc mỗi một lần ập đến đều ẩn giấu một loại tiếng tim đập kỳ dị, hình như..... trong trung tâm của phong bạo có ẩn giấu sinh linh.

Hứa Thanh nhìn đội trưởng. Đội trưởng lắc đầu không nói.

Cho đến sau năm lần phong bạo lớn, khi lần hạch tâm của vòng xoáy phong bạo thứ sáu sắp bao phủ bọn họ, đội trưởng dẫn Hứa Thanh đi tới bên trong một chỗ khe nứt trên mặt đất.

Một khắc chui vào trong, Hứa Thanh không có quá nhiều ngoài ý muốn khi phát hiện nơi đây còn ẩn một cái động quật.

Không biết động quật này bị đào ra từ bao giờ nhưng rất xảo diệu, trốn ở bên trong có thể tránh đi phong bạo.
Bình Luận (0)
Comment