Chương 2012: Thần Tang Nhiên Đăng (2)
Chương 2012: Thần Tang Nhiên Đăng (2)Chương 2012: Thần Tang Nhiên Đăng (2)
Chương 2012: Thân Tàng Nhiên Đăng (2)
Ngoài màn sáng lỗ thủng, Hứa Thanh vốn dự định đi theo đội trưởng vào trong màn sáng, nhưng sau khi nghe đối phương nói nguy hiểm phía ngoài không lọt vào được, nội tâm Hứa Thanh khẽ động, trong mắt hiện lên một tia quyết đoán, ngay lập tức bộc phát hình thái Thần Linh Tử chủ.
Mấy trăm vạn hồn ti tản ra, cấp tốc hội tụ hình thành thân Tử chủ, càng có Cửu Lê gia trì, chiến lực trực tiếp đạt tới đỉnh phong, cách không nhấn một cái ve một pho tượng cách gần đây.
Thần Nguyên khuếch tán, hình thành một cái đại thủ hư ảo, thế như chẻ tre nghiền nát tất cả tiến thẳng đến pho tượng.
Hắn rõ ràng muốn diệt một pho tượng ở chỗ này, trấn áp hồn trở thành Thiên Đạo của bản thân! Mà an nap của Vô Tự cũng lập tức có phần tiêu tán.
Pho tượng chấn động mạnh một cái, hai mắt khép kín bỗng nhiên mở ra, lộ ra ánh sáng âm u, thân hình hóa đá cũng trong chốc lát khôi phục thành thân máu thịt, đối mặt với đại thủ chộp tới, trong miệng pho tượng truyền ra một chữ.
"Gâu!"
Một chữ ra khỏi miệng, thiên địa cuộn trào, từng sợi dây xích bạch cốt từ hư vô đến, trực tiếp khóa lại cánh tay của hư ảo Hứa Thanh, khiến cánh tay khó có thể tiến ve phía trước chút nào.
"Phệt"
Theo pho tượng mở miệng, càng có lực lượng cắn trả đột nhiên bốc lên trong cơ thể Hứa Thanh.
Hứa Thanh kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể lui ra phía sau một bước, ngay sau đó khí tức toàn thân pho tượng cuồng bạo, tràn ra chấn động kinh khủng, ba đầu nhìn hằm hằm, sáu tay bấm niệm pháp quyết, thẳng đến Hứa Thanh.
Nội tâm Hứa Thanh bình tĩnh, áp chế lực lượng cắn trả trong hạ thể, hai mắt sắc bén như lưỡi dao, ngóng nhìn pho tượng vọt tới, bản thân lui ra phía sau, đồng thời tay phải giơ lên trảo một cái tới hư vô bên cạnh.
Hư vô lập tức xé rách, hỏa diễm từ trong phun trào, một thanh trường thương màu đen kèm hỏa diễm hiển lộ, được Hứa Thanh nắm chặt, sau đó một con hung thú thân sói đầu rồng dữ tợn hung tàn lao ra từ trong cơ thể Hứa Thanh, dung nhập trường thương màu đen, gia trì cho nó.
Chính là Nhai Tí bản tính thích sát ưa đấu!
Sau đó, mắt Hứa Thanh uẩn băng hàn, giơ tay lên hung hăng ném một cái về pho tượng phía trước!
Hỏa diễm cuồng bạo tứ tán ra bốn phía, Cửu Lê trừng mắt gầm thét rung trời, trường thương màu đen day lên âm thanh như khai thiên tích địa, như ánh dương sáng sớm xé rách đêm tối, âm ầm bay tới phía pho tượng.
Âm thanh đỉnh tai nhức óc ngập trời, thân ảnh pho tượng vọt tới bỗng nhiên dừng lại, bốn tay giơ lên đồng loạt bắt lấy trường thương, khiến mũi thương nhọn không cách nào chạm vào thân mình.
Hứa Thanh không chan chờ chút nào, một khắc ném trường thương ra, dĩ nhiên tay trái đã giơ lên, bốn ngón chỉ về phía bầu trời, cánh tay thẳng tắp như dao, bầu trời đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, một tòa miếu thờ cổ xưa hiện ra trong thiên địa.
Cửa miếu thờ không một tiếng động mở ra, lộ ra tượng thân cầm đao trên đài, tượng thần một bước đi ra, vượt qua cửa miếu, rút đao chém.
Thiên địa chợt sáng.
Miếu là Thái Thương, tượng mặt Hứa Thanh. Mà đao này dung hợp Thiên Đạo, cũng là Thiên Đao! Theo tu vi Hứa Thanh tấn chức, đao này cũng rất bất phàm, không còn là chỉ lộ ra đao ảnh mà mở miếu đường, dựng tượng thần, đao rơi đạo hại
Pho tượng sống lại toàn thân chấn động, hai cánh tay còn lại nhanh chóng giơ lên khí cụ hình trường kích, ba miệng càng là đồng loạt mở ra, ngửa mặt lên trời rống.
Thiên địa biến sắc, dưới Thiên Đao, trường kích bẻ gấy, hai tay pho tượng tan vỡ, một đầu vỡ vụn!
Thiên Đao cũng tản ra.
Pho tượng rút lui 100 trượng mới ngừng, bốn mắt hai đầu còn lại tràn ra hắc khí, trong lúc cất bước, lại lân nữa phóng tới Hứa Thanh với tốc độ kinh người, bốn tay mở ra bắt lấy.
Hứa Thanh nhíu mày không chút do dự, thân thể cấp tốc lui ra phía sau, chớp mắt pho tượng kia gào thét mà đến, hắn lui vào bên trong lỗ thủng màn sáng trên vach da.
Pho tượng cũng ngay lúc này tới gần, trong tiến nổ vang, bốn tay đánh tới trên màn sáng.
Màn sáng lắc lư kịch liệt ngăn cản pho tượng.
Đội trưởng nói không sai, màn sáng này hoàn toàn chính xác có thể ngăn cản nguy hiểm bên ngoài, mà pho tượng nọ ngoài màn sáng lạnh lẽo nhìn Hứa Thanh, một lát lui ra phía sau trở về chỗ cũ, thân thể lần nữa hóa đá.
Chỉ là chỗ không trọn vẹn khó có thể phục hồi như trước.
Mắt thấy như vậy, không đợi đội trưởng nói cái gì, Hứa Thanh bên trong màn sáng bỗng nhiên cất bước, lại đi ra ngoài màn sáng, bấm niệm pháp quyết hiện ra thân thông, pháp thuật như sao băng mà rơi.
Pho tượng lại tỉnh, lân nữa đánh một trận.
Tiếng vang vọng trong khoảng thời gian ngắn, chấn động cuồng bạo tứ tán, Hứa Thanh khi thì lui về, lúc lại lao ra.
Đội trưởng bên trong màn sáng nhìn một màn như thế, trong lòng y thất kinh, biết rõ Hứa Thanh đây là muốn mượn màn sáng che chở, từ từ mài chết pho tượng.
Bản năng y muốn nhắc nhở Hứa Thanh rằng pho tượng nơi đây không thể chết được, bởi vì căn cứ y từng nghiên cứu, nếu như pho tượng toái diệt, khả năng đại khái sẽ xuất hiện những biến cố khác càng lớn.
Nhưng khi nghĩ lại, bỗng cảm thấy nếu như mình mở miệng, đây không phải là làm mất khí thế của đại sư huynh sao.
Khí thế, quan trọng hơn cả sinh tử.
Vì vậy đội trưởng nhanh chóng lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội nói:
"Tiểu sư đệ, ta tới giúp ngươi." Nói xong y cũng cùng lao ra, đồng loạt ra tay cùng Hứa Thanh, trấn áp pho tượng.
Cứ thế vòng đi vòng lại, pho tượng liên tục tan vỡ, cho đến một lát sau Thiên Đao lại hiện ra ngoài màn sáng, nhưng lúc này lại khác biệt cùng lúc trước.
Thiên Đạo hóa thân đao, thần trớ Độc Cấm là lưỡi đao, Triêu Hà Quang hình thành đao mang!
Quỷ Đế Sơn hóa thành trảm đài, nhà tù 132 khu Đinh vận khí thành đao rãnh!
Kim Ô làm nối, Tử Nguyệt làm ấn!
Lấy thời gian dung nạp, lấy mệnh đăng Nhật Quỹ thúc đẩy!
Trảm Thần Đài!
Áp đao rơi xuống, pho tượng không ngừng bị tàn phá chỉ còn lại một đầu một tay, với màn sáng ngoài thân hình kịch chấn, phần đầu bị chém đoạn, thân hình chia năm xẻ bảy, tan vỡ tại chỗ.
Chớp mắt vỡ vụn, từng sợi ánh trăng theo thân thể vỡ vụn của nó tràn ra.
Hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn dập, Thần Tàng thứ ba trong cơ thể mở rộng ra, hóa thành lực lượng tiếp dẫn, trong chốc lát những ánh trăng bay thẳng đến Hứa Thanh, dung nhập vào trong Thần Tàng.
Bên trong Thần Tàng đen nhánh tựa như dấy lên một chiếc đèn!
Cùng lúc đó, trên viên tinh thân đặc thù này, một nơi mặt sau cách Đế lăng cực kỳ xa xôi, có một đạo thân ảnh đang mở ra một trận nghi thức quỷ dị vả lại thần bí.
Nghi thức này lấy mặt trời làm gốc, lấy mặt trăng làm lực, lấy sao làm dẫn, hình thành một cái đồ đằng tam giác thật lớn trên mặt đất.
Bốn phía đồ đằng có gió lớn cuồng thổi ở giữa đồ đằng có một người khoanh chân.
Người này mặc quân áo rộng thùng thình, nhìn như nam bào, nhưng áo bào trong gió kề sát thân hình, lồi lõm hấp dẫn uyển chuyển vô cùng.
Bộ dạng càng là tuyệt luân, da thịt vô cùng mịn màng, trắng nõn hơn tuyết, duy chỉ có vẻ mặt lãnh diễm, ẩn chứa sát khí.
Chính là Viêm Huyền Tử.
Giờ phút này nghi thức bốn phía lập lòe hình thành một chùm ánh sáng, cũng không phải là xông lên trời mà là phóng xuống đất, xuyên suốt toàn bộ viên tinh thân, tương liên cùng với một chỗ Đế lăng khác của tinh thần này.
Trong thời gian ngắn, thân ảnh Viêm Huyền Tử biến mất không thấy gì nữa.