Chương 2025: Đến không muộn, ta tới thu hoạch (1)
Chương 2025: Đến không muộn, ta tới thu hoạch (1)Chương 2025: Đến không muộn, ta tới thu hoạch (1)
Chương 2025: Đến không muộn, ta tới thu hoạch (1)
Lời của đội trưởng vang lên trong tâm thân Hứa Thanh.
Hứa Thanh nở nụ cười.
Hắn biết rõ, có lẽ mình tới vẫn chưa tính là muộn.
Mà trông thấy đội trưởng cùng với Viêm Huyền Tử ở đây cũng trong dự liệu của hắn, nhưng còn Thiên Mặc Tử và Thác Thạch Sơn cùng Phàm Thế Song vậy mà cũng ở đây để cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Dấu sao Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đã mở Thần Vực này không chỉ một lần, mà có thể trở thành thiên kiêu trong 5 vị trí đầu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tất nhiên gia tộc hoặc là thế lực phía sau có thời gian càng dài đi chuẩn bị.
Mà bọn họ xuất hiện ở nơi đây, cũng đủ để nói rõ nơi đây... Mới là chỗ có tạo hóa và cơ duyên lớn nhất trong Thần Vực!
Đồng thời cũng gián tiếp chứng minh khứu giác của đội trưởng với cái gọi là đại sự.
Vì vậy Hứa Thanh gật đầu đáp lại với đội trưởng, sau đó đảo mắt nhìn qua mọi người, trong đó Viêm Huyền Tử hừ lạnh một tiếng, Thiên Mặc Tử thì lộ ra vui mừng, vẻ mặt Thác Thạch Sơn méo xệch, Phàm Thế Song thì cúi đầu tránh né.
Bọn họ không có nhiều lời, cũng không ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của Hứa Thanh.
Hiển nhiên trong nhận thức của bọn họ, Hứa Thanh vốn nên xuất hiện ở đây từ sớm, không xuất hiện thì mới kinh ngạc.
Mà theo hắn nhìn qua, sau khi thu cả mảnh Đế cung mênh mông vào trong lòng, tinh thân Hứa Thanh cũng xuất hiện thêm càng nhiều cảm giác hơn nữa.
Ví dụ như 108 ngôi sao trên tỉnh không Đế cung, tâng ngoài mỗi một viên đều tôn tại bích chướng vô hình.
Mặc dù mắt thường khó thấy bích chướng, nhưng thông qua thần niệm có thể cảm thụ lực lượng của nó như là phong ấn, ngăn cản mọi người bên trong ngôi sao rời khỏi.
Chỉ là mặc dù bích chướng có thần thông, có lẽ có thể vây khốn đám người Thiên Mặc Tử, nhưng Hứa Thanh cảm thấy mặc kệ là đội trưởng hay là Viêm Huyền Tử, nếu như muốn đánh vỡ bích chướng cũng không phải khó khăn.
Nhưng coi như là hai người bọn họ, bây giờ vẫn ngồi trong ngôi sao.
"Không muốn rời đi? Hay là thời cơ chưa tới?"
Tất cả đều là trong lúc Hứa Thanh lướt mắt nhìn qua lơ lửng hiện ra trong lòng.
Mà rất nhanh hắn đã phát hiện đáp án. Phía dưới ngôi sao tồn tại hai viên nhật nguyệt càng thêm khổng lồ, giờ phút này trong lúc luân chuyển, mặt trời dựa theo quỹ tích giống như một ngày mới đã đến.
Di chuyển trên màn trời.
Một cỗ lực lượng cực nóng cùng bá đạo vô thượng và nóng nảy, ẩn chứa uy năng kinh khủng tràn ra từ trên mặt trời, như là hỏa cầu cực lớn khiến cho cả tỉnh không đều bị ánh lửa thắp sáng.
Càng là tới gân, luồng uy năng đó lại càng kinh người, ảnh hưởng đến toàn bộ ngôi sao, lại bị bích chướng ngoài ngôi sao ngăn cản, lọc đi phân nóng nảy cùng kinh khủng, đưa lực lượng mặt trời thuần khiết vào bên trong bích chướng.
Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn còn có Viêm Huyền Tử, thân thể ba người riêng phần mình nổ vang, hấp thu lực lượng đến từ mặt trời, rèn luyện thân thể cùng thân hồn.
Theo họ hấp thu, đám khí tức trên than ro rang tang len.
Đây chính là nguyên nhân Viêm Huyền Tử không phá vỡ bích chướng!
Cũng là lý do vì sao mọi người muốn khoanh chân ngồi trên ngôi saol
Bởi vì bích chướng của ngôi sao vừa là phong ấn đối với bọn họ, đồng thời cũng là một loại bảo hộ, khiến cho ngôi sao tựa như đạo đài, trở thành nơi tốt nhất và an toàn nhất để hấp thu lực lượng.
"Đây là Thái Dương lực!"
Thời khắc này thân niệm của đội trưởng cũng truyền vào trong đầu Hứa Thanh.
"Một hồi mặt trăng đến sẽ tràn ra Thái Âm lực, lúc trước ta đã nói cùng với ngươi rồi tiểu sư đệ, bên trong Đế lăng mới là bảo bối, ngươi không nghe, đi liều mạng cùng pho tượng phía ngoài.'
"Ngươi xem, Thái Âm Lực ở đây không phải càng nhiều hơn sao?"
Đội trưởng lắc đầu cảm khái, lộ ra vẻ mặt Hứa Thanh vẫn là còn trẻ chưa trải sự đời.
Hứa Thanh tram mặc, chú ý đến mặt trăng trên Đế cung, bởi vì bây giờ mặt trời đã đến, cho nên không cách nào cảm ứng lực lượng của mặt trăng, nhưng thông qua mức độ nồng đậm của lực lượng mặt trời, hắn có thể phán đoán ra đội trưởng nói không sai.
Hình như trận chiến cùng pho tượng ngoài lăng mộ đúng là hơi không có ý nghĩa.
Nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thanh, đội trưởng đắc ý hơn, vừa muốn tiếp tục truyền âm.
Nhưng vào lúc này, Thác Thạch Sơn đang hấp thu lực lượng mặt trời thân thể bỗng chấn động mạnh một cái, ở vị trí đan điền xuất hiện ánh sáng sáng ngời, tựa như có một ngôi sao lập lòe ở bên trong.
Theo đó cùng nhau xuất hiện là bốn phía lăng không lộ ra từng đạo ngân... Những đạo ngân này nhanh chóng hóa thành bong bóng khí, dân dần càng nhiều, hội tụ với nhau tạo thành một cái đại thế giới hư ảo.
Dưới ánh sao ở đan điền của Thác Thạch Sơn, đại thế giới hư ảo lại thể hiện ra một tia cảm giác chân thật, phảng phất như có sinh mệnh đang uẩn sinh trong đó.
Càng có một cỗ khí tức chấn động bát phương, mênh mông kinh người, siêu việt hơn xa cảnh giới Quy Hư, bộc phát ra từ trong thế giới đang từ hư nhược hóa thực.
Đó là... khí tức Uẩn Thần.
Thác Thạch Sơn đang mượn nhờ lực lượng mặt trời nơi đây, hoàn thiện đạo của chính mình, thắp sáng con đường của mình, đắp nặn đại thế giới của bản thân.
Một khi thành công, vậy chính là Uẩn Thần!
Đây chính là mục đích sau cùng của gã khi tới Thần Vực, thân là một trong thiên kiêu tuyệt đỉnh của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, mặc dù mặt ngoài gã không đi đến cuối cùng của cảnh giới Quy Khư, nhưng đã sớm rèn luyện đến cực hạn.
Mà gã cũng biết mình có chênh lệch cùng những người khác, cho nên gã không quá nghiêm khắc vê phần hoàn mỹ cùng người bên ngoài, gã theo đuổi là cực hạn của bản thân mình.
Bây giờ cực hạn của gã đã đến, cho nên... . gã không chút do dự lựa chọn tấn cấp!
Mà cũng không có nơi nào thích hợp hơn để thắp sáng đại thế giới so với nơi đây, bởi vì lực lượng mặt trời đại biểu sinh cơ, đại biểu vô hạn khả năng, nhất là gã hiểu được mặt trời ở bên trong Đế lăng... Là mặt trời ban đầu của giới này!
Cũng là mặt trời duy nhất, là thái sơ, thái dương, lực lượng của nó sánh cùng Tổ Nhật của Vọng Cổ, mặc dù sức mạnh có khác biệt, nhưng vị cách tương tự.