Chương 2027: Bách khả tranh lưu (1)
Chương 2027: Bách khả tranh lưu (1)Chương 2027: Bách khả tranh lưu (1)
Chương 2027: Bách khả tranh lưu q)
Giờ khắc này Tàng Môn Tử Nguyệt vang động, nguyên bản một đám Thái Âm lực tồn tại trong đó, chính là hạt giống trong Tàng Môn, là Thái Âm U Huỳnh, chiếu sáng cùng với mặt trăng trên De lăng.
Mà quyền hành Tử Nguyệt mà hắn có được, là sinh từ Hồng Nguyệt, bây giờ thuộc riêng vê Hứa Thanh, cũng coi như là vết tích liên kết.
Dù là giữa trăng và trăng cũng không phải là giống nhau, nhưng mà là đủ loại như thế, giúp cho hắn có được đủ điều kiện, khiến hành vi bây giờ cũng thuận lý thành chương.
Chớp mắt ngồi xuống một cái, Tàng Môn Tử Nguyệt truyền ra âm thanh ngập trời, Thái Âm lực vô cùng nồng đậm đến từ toàn bộ mặt trăng đồng loạt tuôn về phía Hứa Thanh. Sau một khoảng ngắn ngui không khỏe, mình hắn độc hưởng!
Mà so sánh cùng Hứa Thanh, Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn, Phàm Thế Song, mặc kệ là thủ đoạn hay là tổng số lượng hấp thu, cũng đều như huỳnh như lửa, không lộ ra chút khí phách.
Dù là Viêm Huyền Tử và Nhị Ngưu bọn họ tối đa cũng chỉ là năm cánh cổng tò vò hé mở, cũng kể cả Thiên Cẩu phun ra nuốt vào.
Nếu không so sánh tự nhiên khá tốt, nhưng bây giờ vừa so sánh, cao thấp lập tức hiện ra.
Hứa Thanh ngồi ở trên mặt trăng như chủ nhân của nơi đây!
Vì vậy..... Thiên Mặc Tử cùng Thác Thạch Sơn đang tấn thăng không khỏi tràn ra thần niệm chấn động, về phần Phàm Thế Song tương tự đang hấp thu Thái Âm lực thì là hô hấp dồn dập nhìn qua Hứa Thanh, nội tâm dâng lên cảm giác hoang đường, nhưng lại không thể làm gì.
Ngay cả Nhị Ngưu cũng cảm thấy gấp gáp, một mặt là nhu cầu của y đối với Thái Âm lực, một phương diện khác thì là cảm thấy lần này làm đại sự, tại sao tiểu sư đệ lại liên tiếp làm náo động hơn so với chính mình.....
So sánh cùng với trước kia bây giờ hoàn toàn ngược lại.
Khiến cho y cảm giác tôn nghiêm của đại sư huynh gặp phải thách thức nghiêm trọng.
Cho nên y lập tức ho to.
"Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ thân ái của ta..... chừa cho ta một chút với!"
Thiên Cẩu do Nhị Ngưu biến ảo ra không hút được Thái Âm lực, giờ phút này chỉ có thể mở cái miệng rộng, cùng bản thể la lên về phía Hứa Thanh, tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Nhị Ngưu hung hăng nghiến răng đứng dậy lao thẳng đến tấm bích chướng của ngôi Sao. Một khắc tới gần, phun ra từng ngum từng ngụm máu tươi như không phải là của mình rơi trên bích chướng, lập tức nhuộm đỏ đóng băng.
Sau đó Thiên Cẩu trên đỉnh đầu xông lên, trực tiếp gặm về phía bích chướng.
Rặc rặc một tiếng, bích chướng tan vỡ, thân ảnh đội trưởng bỗng nhiên lao ra, cũng muốn bước lên mặt trăng.
Nhưng y không có điều kiện tương ứng, một cái chớp mắt tới gần đã bị mặt trăng bài xích bên ngoài.
Lực đẩy cực lớn đến từ mặt trăng, khiến cho mỗi lần y tới gan đều bị đẩy ra, tựa như đang ở trong gió lốc, vì vậy chỉ có thể lần nữa hô to.
"Tiểu sư đệ.... “
Hứa Thanh không mở mắt, hắn đang đắm chìm trong quá trình hấp thu Thái Âm lực, nhưng vẫn giơ tay phải vung lên để tiếp dẫn đội trưởng.
Lấy bản thân trở thành neo của đại sư huynh, hóa thành dây thừng vô hình tương liên cùng Nhị Ngưu.
Cuối cùng khiến Nhị Ngưu mặc dù vẫn bị mặt trăng bài xích, nhưng lại dựa vào chiếc neo Hứa Thanh giống như bị thả diều nên tạm được định lại, bắt đầu hấp thu Thái Âm lực.
Mà vì nhặt lại tôn nghiêm của đại sư huynh, Nhị Ngưu vừa hấp thu vừa nhanh chóng truyền âm.
"Tiểu Thanh ta nói với ngươi, trong nhóm người này, ta là người đầu tiên đến Đế cung, hơn nữa trước khi người khác đến, đại sư huynh của ngươi đã hoàn thành tất cả bố trí."
"Thái Âm lực gì đó này cũng chỉ là bữa sáng, chờ một lát thời cơ đến ngươi sẽ biết rõ mục tiêu của đại sư huynh ngươi, đó mới là món chính."
Hứa Thanh nghe vậy nhẹ gật đầu, Tàng Môn Tử Nguyệt trong cơ thể liên tục hấp thu, Thái Âm lực trong đó càng dần càng nồng đậm, khí tức Thiên Đạo cũng tùy theo tăng vọt. Thông qua Tàng Môn thứ ba dần dần mở ra khe hở, có thể thấy được lực lượng băng hàn trong đó không ngừng bộc phát, hình thức ban đầu của Thiên Đạo là Thái Âm U Huỳnh cũng càng lúc càng rõ ràng.
Mà khí tức của Hứa Thanh cũng theo đó tăng lên!
Đội trưởng cũng là như thế, hai người chia sẻ mặt trăng và mỗi người đều có thu hoạch, rất nhanh mặt trăng đưa theo bọn hắn luân phiên, mặt trời lại tới.
Mà loại phương thức dán vào mặt trăng để hấp thu của bọn họ, khiến cho sự hấp thu của Phàm Thế Song gần như bị cắt đứt, rơi vào đường cùng gã chỉ có thể hung hăng nghiến răng, bấm niệm pháp quyết khiến bốn phía thân thể huyễn hóa ra vô số phi kiếm.
Những thanh phi kiếm này bắn thẳng đến bích chướng vô hình của ngôi sao gã ngồi, âm thanh kịch liệt truyên ra, cuối cùng toàn bộ kiếm hội tụ một chỗ, tạo thành luồng gió cực mạnh đánh vào trên bích chướng.
Gã không phải muốn đánh vỡ bích chướng, mà chỉ muốn phá vỡ một cái lỗi
Bởi vì như vậy có thể giữ lại trình độ phòng hộ lớn nhất, đồng thời cũng có thể thông qua lỗ nhỏ đi hấp thu một chút Thái Âm lực trôi nổi bên ngoài.
Mặc dù số lượng quá ít, nhưng cũng may Hứa Thanh tới chậm, lúc trước Phàm Thế Song cũng đã hấp thu không sai biệt lắm, cho nên miễn cưỡng có thể chống đỡ.
Mà đối lập với gã, Thiên Mặc Tử và Thác Thạch Sơn thì là thở phào một tiếng, trong lòng nổi lên cảm giác may mắn, bởi vì bọn họ cần chính là Thái Dương lực, không phải là Thái Âm. ....
Nhưng bọn họ còn chưa thở hết hơi, không đợi hoàn toàn thư giãn, Viêm Huyền Tử bỗng nhíu mày.
Nàng hừ lạnh một tiếng, lại cất bước đi ra, đến bên cạnh bích chướng ngôi sao, giơ tay phải lên, Bất Diệt Đế Quyền đấm vào trên bích chướng.
Toàn bộ bích chướng trực tiếp chia năm xẻ bảy, tan vỡ bạo khai.
Một quyền này hoàn toàn hiển thị rõ sự bá đạo của nàng.
Mà thân ảnh của nàng cũng cất bước đến thẳng mặt trời đã luân phiên di chuyển đến, nhưng nàng gặp phải tình huống tương tự như đội trưởng, bản thân không có đủ điều kiện bước lên mặt trời.
Cho nên bị mặt trời bài xích ngăn cản ở bên ngoài.
Nhưng mà Viêm Nguyệt Tử dù sao cũng không hổ danh là thiên kiêu đệ nhất của Viêm Nguyệt, tuy bị bài xích nhưng thấy hai người mà mình chán ghét có thể dùng cách này hấp thu, nàng không cho rằng mình không thể.
Dù lực lượng bài xích kinh khủng, nhưng nàng cứ một bước nen một quyền, liên tục đi về phía trước.
Quyền của nàng uẩn bất diệt ngậm bá đạo, đó chính là đạo của nàng. Uy thế chưa từng có từ trước đến nay, không thể ngăn cản!
Vì vậy trong tiếng nổ vang đỉnh tai nhức óc, dưới Thiên Mặc Tử cùng Thác Thạch Sơn chấn động, nàng vậy mà lại thật sự từng bước nhích tới gần mặt trời.
Sau đó nàng tản ra năm tòa Tàng Môn của chính mình, hiển lộ khư thổ của bản thân và biến ảo ra đại thế giới, lấy những thứ đó trấn áp để có thể ngồi... phía trên mặt trời.