Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1857 - Chương 2039: Ta, Không Hối Hận! (1)

Chương 2039: Ta, không hối hận! (1) Chương 2039: Ta, không hối hận! (1)Chương 2039: Ta, không hối hận! (1)

Chương 2039: Ta, không hối hận! (TD)

Gió từ Sơn Hải đại vực thổi tới!

Thổi qua thời không, thổi qua biên giới, từ nhân gian đến Thần Vực, từ Vọng Cổ đến Bắc Tiên, phủ xuống phía trên vòng xoáy, phía dưới ba vị Thần.

Âm thanh sấm sét truyền khắp Thần Vực, hình như có một cỗ lực lượng thiết cắt vô hình, thừa nhận nhân quả vài vạn năm, truy tìm hứa hẹn trong thời gian, chém nứt ra hư không nơi đây.

Vì vậy, một đạo khe hở cực lớn xuất hiện ở trong ánh mắt của ba vị Thần.

Khe hở đó tung hoành vô tận, nứt ngang phía trên vòng xoáy, từ xa nhìn tới giống như con mắt mở ra, làm cho người ta có một loại cảm giác rộng lớn mênh mông.

Gió từ trong khe nứt cuồn cuộn lao ra, như nở hoa cuốn tới bát phương, hiện lên trong ánh mắt lạnh lùng của ba vị Thần. Mà sự lựa chọn ở Sơn Hải đại vực được đám Thần nhìn tới giờ phút này... . Đã có đáp án.

Trong cái khe, chính là Sơn Hải đại vực của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vị trí chính giữa, là khu vực Cửu Lê.

Trong một cái chớp mắt, toàn bộ Cửu Lê hoàn toàn sụp xuống, điện thờ Tri Chu bị phong ấn hiển lộ trong lòng đất.

Chỉ là ánh sáng rực rỡ của điện thờ đã bị lu mờ, Thần Linh Tri Chu trong đó cũng rung động kịch liệt, mắt thường cũng có thể thấy được sự héo rũ.

Héo rũ không chỉ là máu thịt, còn có nhân quả của Thần, ngay cả thời gian cũng bao hàm trong đó, tàn lụi trong im lặng.

Hết thảy tất cả đều đặt ở trước một bàn tay, dân dân cầm đi.

Đó là một cái xương tay khô màu đen, chủ nhân bàn tay mặc trường bào đen, áo bào trên người phất phới che đậy bộ mặt, nhưng lại không che được nét tang thương cổ xưa trên người.

Gã đứng trước mặt Thần Linh Tri Chu, cánh tay héo rũ đã dần dần có máu thịt, trái lại Thân Linh Tri Chu càng ngày càng khô quát.

Hiển nhiên Thần vẫn còn muốn vùng vay nhưng vận mệnh đã định, hết thảy đều là phí công.

Cho đến sau cùng, hóa thành tro bụi tiêu tán giữa thiên địa, bàn tay nọ tựa như chuyển đổi từ tử vong, từ trong năm tháng trở về, đã có huyết sắc sau đó biến thành sung mãn.

Mà cũng vào thời khắc này, gió cuốn lên mũ trùm đạo bào trên đầu của gã, lộ ra mái tóc dài màu xám cùng với một gương mặt già nua.

Tuy rằng năm tháng trôi qua, khiến cho gã đã thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nhưng sau khi hấp thu Thần Linh Tri Chu, trên mặt của gã đã dần dần xuất hiện máu thịt, bên trong những nếp nhăn tung hoành, vẫn có thể lờ mờ thấy phong thái tương tự pho tượng cổ xưa sừng sững ở Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc.

Đó là... Đại tư quyên nhất thống Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mấy vạn năm trước, được cúng bái muôn đời!

Gã ngẩng đầu nhìn qua đại địa, giống như đang ngóng nhìn lịch sử của vùng đất thượng tộc này.

Gã thấy được Viêm Nguyệt quật khởi, thấy được tộc quần tranh phong cùng vạn tộc, thấy được mấy lần giao chiến cùng nhân tộc, thấy được ba vị Thân che chở, càng thấy được địa vị bây giờ của Viêm Nguyệt trong Vọng Cổ.

Theo ánh mắt đảo qua, cảm giác lịch sử, ngưng tụ cổ kim, khí tức của gã cũng dồi dào hơn, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đậm, cuối cùng lan tràn toàn bộ Sơn Hải đại vực, ảnh hướng đến bản thổ Viêm Nguyệt, khiến cho thiên địa biến sắc, đại phong quyển vân.

Tất cả tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, trong một cái chớp mắt đều bị huyết mạch đồng cảm, nhất là ba vị tư quyền, càng là từ trong đại trướng riêng phần mình đi ra, thần sắc chấn động nhìn về Sơn Hải đại vực xa xa, cảm giác vị tổ tiên đi ra từ trong lịch sử.

Đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mà nói, vị Đại tư quyền nhất thống tộc quần này, địa vị trong lòng toàn bộ tộc nhân không khác gì Thần Linh.

Toàn tộc nhao nhao cúng bái.

Vị Đại tư quyền trở về này dời ánh mắt, nhìn tới bầu trời.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Sau đó gã giơ chân lên, bước về phía màn trời, đi ve phía khe hở bị xé mở.

Gã không chỉ hấp thu máu thịt cùng thời gian của Thần Linh Tri Chu, còn đã bao hàm. . .. quyên hạn Thần Vực.

Giờ phút này theo cước bộ của gã, đồng thời quyền hạn chuyển dời đến trong vận mệnh của gã, gia trì mệnh cách, hoàn thiện thiếu thốn, cũng khiến tia lửa dập tắt vài vạn năm lại khôi phục.

Cứ như vậy từng bước một đi tới, dù vị cách hay cấp độ sinh mệnh của gã đều đang thăng hoa, cho đến khi tung hoành trong cái khe trên vòng xoáy Thần Vực, từ trong ánh mắt ba vị Thân bước vào thần vực.

Nhìn về phía ba vị Thần, truyền ra giọng nói khàn khàn.

"Đợi lâu."

Giọng nói này như thiên lôi, tản ra trong Thần Vực, cũng rơi vào bên trong vòng xoáy, réo trong lòng Hứa Thanh.

Hứa Thanh trâm mặc, hắn nhận ra thân phận của đối phương, cũng cảm nhận được năm tháng bi thương còn sót lại bên trong Vu Tàng.

Hắn nhìn rất rõ ràng trận đâm sau lưng đó từ trong trí nhớ của Cửu Lê. ....

Mà bây giờ, nhân quả phản bội hình như cũng càng rõ ràng.

Ngoài vòng xoáy, đối mặt Đại tư quyền bước tới, Nhật Thần và Nguyệt Thân như thường, Tinh Thân ngắm nhìn vòng xoáy, nhàn nhạt mở miệng.

"Như vậy, bắt đầu đi."

Đại tư quyền nghe vậy chú ý đến mảnh Thần Vực này.

"Năm đó ta có một vấn đề, hôm nay muốn hỏi."

"Dựa theo như lời ba vị, mảnh Thần Vực này đã từng là quê quán của các ngươi, nơi đây bị tôn tại Thần Thánh ô nhiễm như vậy, các ngươi cũng đã từng là con dân, các ngươi. .... Cam lòng?”

"Bắc Đế đã vẫn, nhân quả đã xong, gã là chúng ta, mà chúng ta không phải gã." Trả lời những câu này, là Nguyệt Thần.

Đại tư quyên không lên tiếng nữa.

Vào thời khắc này, giọng nói mênh mông uy thế của Nhật Thần xuyên thấu hư vô Thần Vực, vang vọng với càn khôn.

"Ti cổ không trống, có minh trên hoang, ngủ say ngày nay, nguyên tản thời quang."

"Tinh hoàn có được, đều là con hắn, vạn giới có cảm, đều xưng ta phụ."

"Hôm nay con dân của Bắc Giới gồm Nhật, Nguyệt, Tinh tế tự, dâng cúng phụ thân!"

Giọng của Nhật Thần truyền ra, nổ vang Thần Vực, từng chữ đều khiến cho Thần Vực rung động lắc lư, nối cùng một chỗ khiến cho Vọng Cổ kịch biến.

Phía sau một vòng mặt trời thăng thiên dựng lên.

Nguyệt Thần bên cạnh nhắm mắt, trăng sáng ánh cả hư không, càng có Tinh Thân mở mắt, lấy vô tận tinh thần thay trời của Thân Vực!

Ba vị Thần, lại muốn tế tự Tàn Diện Thần Linhl

Giờ khắc này, không còn là gió bắt đầu thổi, mà phong bạo... .. Đã ập đến.
Bình Luận (0)
Comment