Chương 2056: bon sát thủ cuối cùng! (2)
Chương 2056: bon sát thủ cuối cùng! (2)Chương 2056: bon sát thủ cuối cùng! (2)
Chương 2056: Don sát thủ cuối cùng! (2)
Nhưng đây vẫn không phải cách dùng có giá trị nhất của nó.
Phương thức tốt nhất, là nếu như Hứa Thanh có một ngày, dựa vào khả năng bản thân đạt đến cảnh giới Chúa Tể, như vậy lại luyện hóa nuốt Thần Phù, sẽ có được khả năng nhất định. . . . . Lấy lực lượng kinh khủng này cưỡng ép bước đến cảnh giới Chuẩn Tiên Đại Đế.
Tuy rằng khả năng ấy rất nhỏ, nhưng nếu tăng thêm máu huyết của Tàn Diện Thần Linh... trái tim Hứa Thanh đập thình thịch, lập tức xem xét bên trong tử thủy tinh, hắn thấy được trong đó phong ấn một giọt máu tươi màu vàng!
Mặc dù máu Thần Linh khác cũng là màu vàng, nhưng so sánh cùng một giọt này, sẽ phát hiện những giọt máu vàng của Thần Linh khác căn bản không tinh khiết. Chỉ có một giọt này mới thật sự là máu vàng thuần khiết tột cùng, nhìn qua như thấy được vũ trụ, khiến cho trong đầu Hứa Thanh nổ vang, đồng thời vũ trụ trong nhận thức lại mơ hồ, biến ảo thành một nửa gương mặt tàn phá cực lớn.
Nửa gương mặt này chính là Thần Minh trên bầu trời Vọng Cổ.
Mặc dù nó nhắm hai mắt, nhưng có một cỗ nhân quả thật sâu tương liên cùng với Hứa Thanh.
Nhìn theo nhân quả để cảm giác, trong lòng Hứa Thanh bỗng hiểu ra.
Hắn biết rõ hấp thu Thân huyết của Tàn Diện Thần Linh, loại hành vi thôn phệ đối phương này tuy là thuộc về tạo hóa tuyệt đỉnh, nhưng đồng dạng cũng tồn tại hạo kiếp kinh thế khiến cho người ta Sợ hãi.
Mặc dù Tàn Diện Thần Linh thỉnh thoảng mở mắt, nhưng đây cũng không phải là thức tỉnh, chỉ là một loại bản năng. Nếu như có một ngày nó chân chính tỉnh lại, như vậy hết thảy kẻ có nhân quả cùng nó, đều sẽ là nhóm đầu tiên trở thành chất dinh dưỡng cho nó.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói thì đây không trọng yếu, bởi vì đại lục Vọng Cổ cùng với chúng sinh bản thổ vốn đã bị nhốt trong lồng giam, vốn đã định là chất dinh dưỡng của Tàn Diện Thần Linh.
Vì vậy Hứa Thanh tram thấp mở miệng.
"Giá trị!"
Đội trưởng nghe vậy cười to, giơ tay lên lấy ra một cây trâm phượng đẹp đế của nữ tử đưa cho Hứa Thanh.
Vừa muốn nói chuyện, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bầu trời chỗ khu vực bọn họ tối sầm lại, uy áp kinh khủng từ trên trời ập đến, ngăn cách thời gian, ngăn cách hư vô.
Khiến cho khu vực Hứa Thanh và đội trưởng tựa như trở thành chiếc thuyền cô độc kịch liệt lên xuống trong gió lốc sóng dữ, dường như trong nháy mắt tiếp theo sẽ bị tiêu diệt.
Ba Thần, phủ xuống.
Đáy lòng Hứa Thanh trầm xuống, thần sắc ngưng trọng, cúi đầu với màn trời.
"Bái kiến ba Thần."
Hứa Thanh trâm thấp mở miệng, cũng không quá mức hoảng loạn, bởi vì sau khi nuốt vào giọt máu tươi nọ, sinh ra nhân quả cùng Tàn Diện Thần Linh, hắn cũng hiểu rõ có lẽ tạo hóa này sẽ là kiêng ky của các Thần!
Hiển nhiên đội trưởng cũng biết đạo lý đó, mà hình như y có chuẩn bị khác, cho nên ho khan một tiếng, không chút kinh hoảng, lại lên tiếng chào với ba Thần trên bầu trời, vừa muốn truyền ra lời nói, nhưng vào lúc này Nhật Thần trên bầu trời lạnh lùng nhìn về phía Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.
Dưới một ánh mắt, toàn thân Hứa Thanh và Nhị Ngưu lập tức chấn động, cảm giác tuyệt diệt lan tràn toàn thân, sinh mệnh sẽ phải héo rũ.
Dường như không được phản kháng, cũng không cho phép cự tuyệt.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trong cơ thể của bọn họ lại có lực lượng vị cách kinh khủng bay lên, khiến cho tuyệt diệt dừng lại.
Mặc dù thực lực không bằng, nhưng máu huyết Tàn Diện Thần Linh bị bọn họ nuốt vào có vị cách chí cao vô thượng, so sánh cùng Nhật Thần giống như hàn băng ngàn năm cùng nước tâm thường vậy.
Nhưng mà cuối cùng vì băng quá ít, mà nước lại mênh mông như biển vô biên vô hạn.
Biển cuồn cuộn, tự nhiên có thể vùi dập tiêu diệt.
Nguy cơ ngay trước mắt, Tinh Thần vừa muốn giơ tay lên, nhưng đội trưởng lại toàn lực hô lên lời nói kinh người trong miệng ra.
"Nguyệt Nguyệt, nương tử, phu nhân!!" Sáu chữ này vừa ra, thiên địa biến sắc!
Tinh Thần trừng mắt nhìn Nhật Thần trong mắt hiếm thấy lộ ra tức giận, cảm giác tuyệt diệt lập tức phóng đại, nhưng trong chốc lát. . . . . Nguyệt Thần rõ ràng bước ra.
Một bước hạ xuống, trên người tản ra Thần uy kinh người, rõ ràng ngăn cản lực lượng của Nhật Thần.
Sau đó Nguyệt Thần mặt không cảm xúc nhìn về phía Nhị Ngưu.
Hứa Thanh cũng rung động một chút, hắn đã nghĩ rằng đội trưởng còn có hậu thủ, nhưng lại không nghĩ rằng vậy mà là như nhế.....
Mà bây giờ đội trưởng vẫn còn hô to.
"Nương tử, Ngưu Ngưu biết sai rồi. .. .
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, hai từ Ngưu Ngưu này, để cho hắn cảm giác quái dị tột cùng.
Nhưng hiển nhiên đội trưởng không quan tâm tới những thứ này, hiện giờ ánh mắt của y lộ ra si tình, vẻ mặt tràn đầy tình ý, giọng nói cũng trở lên nặng tình.
"Nương tử, nàng biết không, ở kiếp này ta tới đây cùng tất cả những gì ta làm, chính là vì có thể giống như kiếp trước lại đứng ở trước mặt của nàng!"
"Ta không tiếc sinh tử, không tiếc điên cuồng, không tiếc hết thảy, bởi vì trong lòng ta có tình yêu, bởi vì ta vẫn là Ngưu Ngưu có thể vì yêu trả giá tất cả."
"Kiếp trước ta không biết quý trọng, mà ở kiếp này, mặc kệ thiên ý có cho ta cơ hội hay không, ta đều muốn tự mình tranh thủ một cái tư cách đứng trước mặt chân thân của nàng!"
"Vì thế, ta cố ý lấy huyên kim vạn năm, phối với thủy tinh vĩnh hằng, lại mượn nhờ lực lượng của sư đệ ta, cùng nhau chế tạo ra hai cây trâm phượng, muốn riêng phần mình trao cho chân ái đời mình.”
"Hôm nay ta muốn nói với nàng, Nguyệt Nguyệt, xin thu nhận trâm phượng của ta. . . . . Chúng ta làm hòa nhé."
Nói xong đội trưởng lấy ra một cây trâm phượng giống như đúc cùng cái vừa đưa cho Hứa Thanh, run rẩy trôi nổi nó lên bầu trời.
Bản thân thì là cúi đầu xuống, hình như lo được lo mất, không dám trực tiếp nhìn biểu cảm Nguyệt Thần, dường như sợ thấy sự cự tuyệt cùng lạnh lùng.
Hứa Thanh có chút nghe không nổi nữa, nhưng dẫu sao việc này cũng liên quan đến an nguy, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ nhìn đội trưởng thổ lộ, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn thấy đội trưởng ngoài cúi đầu còn lặng lẽ cho mình một ánh mắt.
Hứa Thanh trâm mặc, hắn đã quá quen thuộc đội trưởng, hầu như lập tức hiểu ra hàm nghĩa của ánh mắt ấy, cũng nghĩ đến cây trâm phượng đối phương đưa cho mình lúc trước.
Nếu như đổi thành lúc khác, hắn nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng hôm nay. . .. . Hứa Thanh thâm than một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Thần, kiên trì mở miệng. "Tinh Viêm thượng thần, trước lúc tới ta đã chuẩn bị một phần lễ vật. ..