Chương 2058: Vùng đất chết bị vứt bỏ (2)
Chương 2058: Vùng đất chết bị vứt bỏ (2)Chương 2058: Vùng đất chết bị vứt bỏ (2)
Chương 2058: Vùng đất chết bị vứt bỏ (2)
Mắt thấy Hứa Thanh có thái độ cự tuyệt, đội trưởng không cho là đúng.
"Tiểu Thanh à, ngươi vẫn còn quá non, nhớ năm đó ta và tẩu tử của ngươi, ta hô nàng Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng gọi cho ta Ngưu Ngưu Bảo, đoạn thời gian ấy...
Hứa Thanh ho khan một tiếng, hắn thật sự không nghe nổi nữa, mắt thấy đội trưởng còn muốn truyền thụ, vì vậy đã cắt đứt hứng thú của đội trưởng.
"Đại sư huynh, hình như sư tôn đã lấy được hai khối máu thịt lớn của Tàn Diện Thần Linh... “
Chủ đê mà Hứa Thanh chuyển qua cực kỳ có tác dụng đối với đội trưởng, y vừa nghe xong lời này lập tức tỉnh táo lại, trong ánh mắt lộ ra tia sáng mãnh liệt.
"Không sai, ta cũng chú ý thấy, không được, chúng ta phải nhanh chóng trở về nhan toc tim lao dau tu khoc loc va an vạ, tranh thủ được phân chút ít."
"Khóc lóc và ăn vạ có lẽ tác dụng không lớn, không bằng nghĩ biện pháp nịnh nọt." Hứa Thanh trừng mắt.
Đội trưởng nghe vậy cảm thấy có đạo lý, vì vậy bắt đầu trầm tư, tự cân nhắc phương án lừa Thất gia.
Mắt thấy đội trưởng trở lại bình thường, lỗ tai Hứa Thanh cuối cùng đã được thanh tịnh, ngẩng đầu nhìn về phía nhân tộc phương xa, trong đầu hiện ra thân ảnh Tử Huyền cùng với mọi người trong Hoàng Đô đại vực.
"Cần phải trở về."
Lần này thời gian ra ngoài của hắn và đội trưởng cũng không phải quá: lâu, nhưng lại đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ hết thảy kết thúc, cảm giác muốn trở về cũng mãnh liệt lên.
Nhưng mà trước khi trở vê còn có một việc phải xử lý.
Việc này cũng là nguyên nhân lúc trước hắn tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Nguyên bản chuyện này bởi vì bọn hắn thu hoạch máu thịt Tàn Diện Thần Linh mà biến thành có phần không thể nào, nhưng bây giờ chứng kiến thái độ của ba Thần khiến cho chuyện này lại lần nữa đã có hy vọng.
Nghĩ tới đây trong mắt Hứa Thanh lóe lên ánh sáng.
"Đại Huyền Thiên!"
Cuối cùng thì trên danh nghĩa, đây là một trận đại săn bắn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Mà khâu thứ nhất Bàn Sơn, Hứa Thanh đạt đệ nhất.
Khâu thứ hai tới Sơn Hải đại vực, Hứa Thanh thu được Cửu Lê vẫn là lực áp quần hùng trở thành đệ nhất như cũ.
Về phân khâu săn bắn Thần Vực thứ ba, mặc dù về sau xuất hiện đủ loại sự tình, nhưng...... mặc kệ là Thiên Mặc Tử cùng Thác Thạch Sơn hay là Thế Vô Song, nếu như Hứa Thanh nói mình đạt đệ nhất, nghĩ tới cũng không ai dám đi tranh phong.
Duy chỉ có Viêm Huyền Tử có lẽ sẽ không phục.
"Không sao cả, nếu nàng không phục đánh tới phục là được.'
Nghĩ tới đây trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, từ khi tới Thân Vực hắn chưa từng chú ý nhiều tới Viêm Huyền Tử, không biết đối phương sau đó có thành công tấn thăng Uẩn Thần không.
Nếu như không thành Uẩn Thần, Hứa Thanh có nắm chắc giơ tay lên là có thể trấn áp.
Dù đã Uẩn Thần mà chỉ cần vẫn ở giai đoạn nhất giới, Hứa Thanh tự tin dựa vào chiến lực bản thân bây giờ cũng có thể trấn áp.
Vì vậy sau khi hắn cáo tri suy nghĩ cho đội trưởng, đối phương trâm ngâm một phen cũng biểu thị đồng ý.
Mặc dù chuyến này tồn tại nguy hiểm, nhưng cũng là sự tình nhất định phải hoàn thành, cho nên vì phòng ngừa ngoài ý muốn, sau khi hai người thương nghị liên thủ, chuẩn bị một chút thủ đoạn trốn chạy để khỏi chết, bao gồm mấy cây lông vũ truyền tống còn dư lại.
Dù là những cây lông vũ này chưa được tế luyện, nhưng hôm nay trong cơ thể hai người có máu huyết của Tàn Diện Thần Linh, dùng thứ đó luyện hóa một chút cũng là uy năng phi phàm.
Mặt khác bộ Đế thi nọ cũng là đòn sát thủ của bọn hắn. Mặc dù Đế thi tàn phá, thế nhưng dù sao cũng là thân thể Bắc Đất
Chỉ là việc lúc trước bọn hắn làm sự thật quá lớn, cho nên dù có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng khó có khả năng khiến cho bọn họ an tâm.
Cũng may nơi này là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, chỉ can ba Thân không nổi sát ý đối với bọn họ, cho dù những Thần Linh khác có sinh ra tham niệm hơn nữa cũng không dám mạo muội tới day.
Thời gian cứ như vậy trôi, rất nhanh một tháng qua đi.
Trong một tháng này, các tộc mạnh của Vọng Cổ đều đang cảnh giác Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đồng thời chuẩn bị cho chiến tranh và bố cục có thể sẽ xuất hiện cải biến sắp đến.
Mà theo đại săn bắn kết thúc, buổi lễ long trọng của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng tuyên bố mở ra.
Mỗi một lần hoàn thành đại săn bắn đều sẽ như thế, ban thưởng cho toàn bộ tu sĩ đạt được thứ hạng, còn lần này bởi vì ba Thần thăng cấp, cho nên buổi lễ càng được tổ chức linh đình to lớn hơn.
Về phần địa điểm thì là Thánh thành Thần Sơn!
Trong khoảng thời gian ngắn, ba vị Tư quyền đều đến, cường giả trong tộc nhao nhao trở và.
Mà lúc buổi lễ long trọng mở ra, Hứa Thanh cùng đội trưởng với từng đạo pháp thuật thân thông trên không, trong điềm lành xuất hiện đầy trời, lặng yên đi tới Thánh thành.
Âm thanh oanh oanh như thiên lôi nổ vang khắp bầu trời.
Bên trong những điềm lành có hư ảnh Thánh Thú, có bông hoa rực rỡ, có Chiến Thần, nương theo vô số khí tức cường mãnh của tộc nhân, tạo thành khí thế mênh mồng kinh người trên màn trời.
Nhưng hầu như không có ai chú ý tới, trong những điềm lành bay lên trên không, bên ngoài Thân Cấm, trong tinh không bao la bát ngát..... mấy trăm tỉnh điểm Hứa Thanh nhìn thấy hôm ấy dĩ nhiên đã tiếp cận!
Rõ ràng chúng nó là từng khỏa thiên thạch, bên trên hiện ra vô số ấn ký phù văn, tràn ra cảm giác vô cùng cổ xưa, ẩn chứa khí tức kinh khủng.
Nhất là một khắc tiếp cận Vọng Cổ, chúng nó tránh được nơi Tàn Diện Thần Linh tôn tại, riêng phần mình ẩn nấp, không có tràn ra bất kỳ khí tức nào, thần thức hay mắt thường đều khó có thể phát hiện chút nào.
Trong nháy mắt tiếp theo, chúng nó xuyên thấu Thần Cấm chỉ có thể vào không thể ra, im hơi lặng tiếng rơi tới khắp các nơi trong Vọng Cổ...
Có một khỏa trong đó rơi về phía khu vực ở giữa Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cùng nhân tộc, đập vào trên một tòa núi hoang.
Thân núi lập tức trở thành tro bụi tiêu tán, vị trí ngọn núi nguyên bản xuất hiện một cái hố sâu ngàn trượng.
Từng trận khí lạnh tràn ra từ trong hố, bốn phía hóa thành băng hàn, còn có vài đạo âm thanh theo đó truyền ra.
"Cuối cùng đã trở về."
"Thế giới cằn cỗi, linh khí mỏng manh, không chỗ nào không có Thần tức xâm nhập....'
"Quả nhiên nơi đây là vùng đất chết bị Thánh địa chúng ta vứt bỏ trong truyền thuyết."