Chương 2091: Ai là Hoàng Tước! (1)
Chương 2091: Ai là Hoàng Tước! (1)Chương 2091: Ai là Hoàng Tước! (1)
Chương 2091: Ai là Hoàng Tước! q)
Ao to nửa trượng trải qua vài vạn năm tích lũy...
Mặc dù Liêu Huyền Thánh Dịch cần Liêu Huyền Dịch lắng đọng mới có thể xuất hiện, nhưng trải qua năm tháng lâu đến thế không thể nào có ít như vậy mới đúng.
Bình thường mà nói, dù là không cách nào tràn đầy, nhưng cũng phải nhiều hơn hiện giờ mấy chục lần mới phải.
Nhưng hôm nay chỉ có một tầng hơi mỏng.
Cũng khó trách thân sắc của thanh niên họ Phong và Lan Dao âm tình bất định.
Dau sao lần này vì thu được Liêu Huyền Thánh Dịch, bọn họ đã bỏ ra đại giới cực lớn, mỗi người càng là không ngừng suy nghĩ, ngươi lừa ta gạt, tính kế lẫn nhau. Tuy bây giờ không phải không thu hoạch được gì, nhưng chênh lệch quá lớn cùng kỳ vọng.
"Con chuột vàng đáng chết nọi !"
Thanh niên họ Phong nghiến răng, dù là lúc trước trông thấy chuột vàng gã đã có một chút cảm giác không tốt cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hôm nay sau khi thấy nội tâm vẫn phan nộ tột cùng.
Nhưng không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm quả trứng trong hồ, ánh mắt nheo lại.
Lan Dao cũng trâm mặc sắc mặt âm trâm.
Về phân Hứa Thanh bây giờ đồng dạng nhíu mày, chú ý đến trong ao sau đó quan sát khắp nơi, có chút dừng lại ở phía cửa thông đạo.
Sau đó không lộ ra chút nào dị thường thuận thế di chuyển ánh mắt, cất bước tìm kiếm bốn phía, bộ dạng không cam lòng.
Nhìn thấy hành vi của Hứa Thanh, thanh niên họ Phong cười lạnh, ngoại trừ con chuột vàng nọ ra, hết thảy mọi thứ nơi đây gã đều nắm trong lòng bàn tay, biết rõ không có bảo vật cho nên cũng không quan tâm tới hành động của Hứa Thanh.
Mà Lan Dao cũng nhìn Hứa Thanh một chút sau đó ánh mắt lại chú ý trên nước ao.
"Không nên lãng phí thời gian, mặc dù số lượng rất ít nhưng những thứ này cũng có trợ giúp lớn đối với chúng ta, về phần quả trứng hẳn là nguyên nhân con chuột vàng thủ hộ nơi đây."
Trong lúc nói, thân thể của ả nhoáng một cái bay thẳng đến ao nước.
Thanh niên họ Phong đồng dạng như vậy, mà Hứa Thanh cũng khẽ cử động, phóng tới ao nước.
Nhưng ngay khi ba người tới gần cái ao nước, dị biến lập tức nổi lên!
Bùn đất bốn phía ao nước chợt sụp xuống, có bốn đạo bóng đen từ dưới xông thẳng đến ba người bọn họ.
Đó rõ ràng là bốn con bọ ngựa cực lớn, thân hình chúng nó khô héo, toàn thân tràn ra nông đậm dị chất, khí tức trong cơ thể cực kỳ không ổn định, vả lại trong mắt không hề có chút linh trí nào.
Dường như chỉ còn lại có một chút phản ứng bản năng.
Vả lại bây giờ sau khi xuất hiện ngoại trừ một con đánh về phía Hứa Thanh ra, ba con khác. ..... Lại đều lập tức tấn công tới Lan Dao.
Càng là nháy mắt khi chúng nó xuất thủ, thanh niên họ Phong cũng bỗng nhiên quay người bộc phát khí tức, tu vi nổ vang đánh một kích về phía Lan Dao.
Vẫn chưa kết thúc, một thân ảnh hư ảo thình lình bay ra từ bên trong ống tay áo của thanh niên họ Phong, bằng tốc độ kinh người cuốn tới phía Lan Dao.
Hư ảnh đó là một cái ruột!
Chính là thứ trước kia xuất hiện trên đường tới đây. Tất cả nói rất dài dòng, nhưng đều là phát sinh trong tốc độ ánh sáng, Hứa Thanh còn khá tốt, chỉ đối mặt một con bọ ngựa.
Nhưng một khắc ba con bọ ngựa tới gần Lan Dao, toàn bộ lựa chọn tự bạo, càng có khúc ruột quỷ dị quấn quanh và cả một kích toàn lực của thanh niên họ Phong.
Tiếng nổ vang lập tức nổi lên, bốn phía chấn động mãnh liệt như cuồng phong quét ngang, thân thể Lan Dao trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy.
Không đợi thanh niên họ Phong lộ ra vẻ đã thực hiện được ý định, thân hình vỡ vụn của Lan Dao lại hóa thành một tấm phù da thú tàn phá, một khắc rơi xuống đất, hư vô cách đó không xa dao động, thân ảnh Lan Dao lại hội tụ ra.
Bộ dạng sớm đã đoán trước.
Hứa Thanh thấy vậy lập tức lui ra phía sau, con bọ ngựa xuất thủ đối với hắn cũng nhanh chóng rút lui về tới bên cạnh thanh niên họ Phong.
"Phong đạo hữu, hành vi của ngươi chính là hủy ước đấy."
Lan Dao mỉm cười.
"Không phải Phong mỗ hủy ước, mà Lan đạo hữu ngươi bao hàm dã tâm, thật cho là ta không phát hiện à.”
Thanh niên họ Phong cười lạnh, cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn đối với việc Lan Dao tránh được một kích, ngược lại bây giờ quay đầu nhìn cửa thông đạo, âm lãnh mở miệng.
"Nguyệt Đông đạo hữu, ngươi một đường di theo lâu như vậy, còn không xuất hiện sao, ngươi và Lan Dao mưu đồ bí mật, tưởng Phong mỗ không biết được hả?"
Lời thanh niên họ Phong vừa ra, nụ cười của Lan Dao lập tức ngưng kết, trong mắt lộ ra tinh mang.
"Phong đạo hữu có ý gì?”
Hứa Thanh cũng nheo mắt lại. Thanh niên họ Phong cười lạnh, chợt giơ tay phải lên vung về phía vị trí cửa thông đạo.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng nổ vang truyền ra, một thân ảnh thình lình xuất hiện ở vị trí cửa thông đạo, nhanh chóng rõ ràng thành một nữ tử.
Nàng xinh đẹp tuyệt trần, dáng người uyển chuyển, nhìn như dịu dàng nhưng trong mắt lạnh như băng.
"Ta hay nghe người ta nói Phong Lâm Đào trời sinh tính đa nghi, vả lại tâm tư kín đáo, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy."
Nữ tử nọ chính là Nguyệt Đông.
Mà bây giờ Lan Dao cũng không giấu giếm nữa, nhẹ gật đầu mở miệng.
"Ta cũng hoàn toàn không ngờ, Phong Lâm Đào có thể phát hiện việc này... “
Mắt thấy nơi đây nhiều thêm một người, Hứa Thanh trừng mắt nhìn, lại nhìn qua đội trưởng bị thanh niên họ Phong cầm theo, vì vậy lại lui ra phía sau vài bước, biểu đạt chính mình không muốn tham dự trong đó.
"Ma Vũ Tộc Lan Dao, Nguyệt Đông, mặc dù trong tộc hai người các ngươi tỏ ra kết giao không sâu, thế nhưng Phong mỗ đã sớm biết được quan hệ của các ngươi cũng không phải là như vậy, chỉ là không ngờ các ngươi ở trong tộc cũng có tác phong tốt đẹp, vậy mà làm ra loại sự tình tham lam giết người này!"
“Hiện giờ xem ra vật mà ta và ngươi đã ước định, Lan đạo hữu cũng không có ý định giao dịch đúng không?”
Thanh niên họ Phong nghiến răng, bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Thanh.
"Viêm Huyền Tử đạo hữu, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, chuyện hôm nay kính xin đạo hữu tương trợ, sau đó ta chắc chắn thâm tạt"
Hứa Thanh không nói chuyện.
Mà tác dụng của hắn ở đây rất là mấu chốt, nếu như hắn trợ giúp, như vậy Lan Dao và Nguyệt Đông muốn kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn là không thể, dẫu sao con chuột vàng ở phía ngoài không cách nào bị nhốt quá lâu.