Chương 2142: Phục duy thượng hưởng (1)
Chương 2142: Phục duy thượng hưởng (1)Chương 2142: Phục duy thượng hưởng (1)
Chuong 2142: Phuc duy thuong huong (1)
Từ xưa đến nay tế tự của nhân tộc đều chia làm hai bộ phận.
Một là tế tổ, hai là tế thiên.
Trong đó tế tổ tên như ý nghĩa, dĩ nhiên là chỉ Huyền U.
Mặc dù Nhân Hoàng không phải tế Huyền U, mà là Nhân Tổ, nhưng cũng có thể lý giải, cho dù lúc trước khiến cho trong lòng mọi người gợn sóng, nhưng cuối cùng không tính là đi quá giới hạn.
Thân là Nhân Hoàng, tế tự Nhân Tổ cũng miễn cưỡng coi như là nằm trong phạm vi lễ nghi.
Nhưng thiên bên trong tế thiên thì Nhân Hoàng cũng không thể thay đổi.
Trước khi Huyên U Cổ Hoàng đi, thiên này chính là đại biểu toàn bộ Thiên Đạo Viễn Cổ trong Vọng Cổ.
Sau khi họ rời khỏi Vọng Cổ, thiên ngoại truyền lệnh, bắt đầu từ thời Đông Thắng, thiên chính là Thánh địa.
Không chỉ nhân tộc như thế, hết thảy tộc quần không có Thần Linh trong đại lục Vọng Cổ đều nhận mệnh lệnh từ thiên ngoại.
Bọn họ tế thiên, đều là đi bái Thánh địa có huyết mạch gần với mình.
Nếu có không bái tức là tà đạo, những tộc quân như vậy về sau sẽ thường thường bởi vì các loại ngoài ý muốn mà diệt vong.
Mặc dù Thánh địa cực ít xuất hiện ở Vọng Cổ, nhưng bọn họ nằm ở thiên ngoại, cao cao tại thượng, dựa vào một chút thủ đoạn đặc thù, đúng là vẫn có thể lung lay tâm của các tộc trong Vọng Cổ.
Cho nên lễ tế thiên của các thời kỳ Nhân Hoàng đều là hiến tế cho Thánh địa.
Hôm nay Nữ Đế hình như cũng không ngoại lệ. Nàng đứng trên Thiên đàn, dáng người cao ngất như núi, dường như có thể trở thành một phương thiên địa, phù hộ chúng sinh.
Vận khí vờn quanh hai bên hình thành Đế bào gia thân, càng ngưng tụ ra Đế quan lập lòe ánh sáng rực rỡ.
Vẻ mặt tự tin thong dong, đồng thời ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu bau trời, nhìn tới Thánh địa xa xa phía trên bầu trời.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, lộ ra vô cùng kiên định.
Một màn này rơi vào trong mắt quần thân, nội tâm mỗi người đều không thể bình tĩnh, thật sự là đối với bọn họ mà nói, việc ngày hôm nay giống như đã đi qua nửa đời người vậy.
Sự việc xuất hiện quá mức kinh hãi thế tục.
Đồng thời tất cả đều có một loại cảm giác mơ hồ. ... tính tới bây giờ trận tế tự này mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Chỉ sợ những màn tiếp theo sẽ có thêm gió bão càng lớn hơn phủ xuống.
Mà gió bão là điều gì bọn họ không cách nào đoán ra, bởi vì những năm gần đây, không ai có thể phỏng đoán ra tâm tư của vị Nữ Đế này.
Nàng cùng Huyền Chiến yêu hận tình cừu như thế nào, quá trình leo lên ngôi vị hoàng đế ra sao, trong đó đã trải qua bao nhiêu gian khổ và trắc trở, có lẽ chỉ riêng bản thân nàng biết.
Mà thứ mọi người có thể thấy, là nàng chưa bao giờ cúi đầu với vận mệnh.
Trong những năm này, nàng lấy trí tuệ và dũng khí của mình, viết ra một đoạn truyền kỳ thuộc về chính nàng trong nhân tộc.
Tuy là nữ tử, lại không có huyết mạch hoàng gia, nhưng toàn bộ vương công đại thần trong ngoài Cổ Hoàng Tinh đều bị nàng thuyết phục tận sâu trong nội tâm.
Vì vậy giờ khắc này, trong ngoài Cổ Hoàng Tinh hoàn toàn yên tinh.
Hứa Thanh cũng suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại tất cả lúc trước, hiển nhiên mình xuất thủ cũng nằm trong phạm vi suy tính của Nữ Đế.
"Có lẽ vào ngày đầu tiên ta đi đến Hoàng Đô, nàng đã biết được mục đích của ta."
Hứa Thanh thì thào trong lòng.
Cứ như vậy, thời gian một hơi thở trôi qua, cho đến một khắc tới hơi thở thứ bốn mươi chín, vị lão thái giám bên cạnh Nhân Hoàng chợt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, vẻ mặt càng vô cùng nghiêm nghị, truyền ra tiếng xướng tế tổ lúc trước.
"Lễ tế thiên, nhân tộc hưng thịnh, người tế thiên tuổi ít nhất, do đó lấy bốn chín làm hạn định!"
"Đầu le. . . . . Mời chiến kỳ của nhân tộc!"
Lời vừa nói ra, thiên địa cuộn trào, vận khí biến thành sương mù trên bầu trời giống như đóa hoa nở rộ, am am cuốn ngược về bát phương, đồng thời bên trong Cổ Hoàng Tinh xuất hiện từng đạo huyết quang ngút trời.
Một đạo tiếp một đạo.
Tổng cộng bốn mươi chín đạo huyết quang, đồng loạt hiện trên màn trời, hội tụ vào một điểm như khai thiên tích địa, xé rách hư vô, xé rách vận mệnh, hút một mặt đại kỳ uẩn dưỡng bên trong thời gian ra ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo cờ hiện ra.
Lá cờ che phủ màn trời, vũ động như sóng, khí thế tuyệt luân!
Khiến cho đại địa tối sâm lại, nhưng lại có từng đoàn ngọn lửa sinh mệnh hình thành trong Cổ Hoàng Tinh, ngoài Cổ Hoàng Tinh và bên trong Hoàng Đô.
Đến từ mỗi một vị nhân tộc!
Bởi vì, lá cờ này là chiến kỳ của nhân tộc!
Đại biểu ý chí nhân tộc, đại biểu chiến ý tộc quần, đại biểu tôn nghiêm của tất cả mọi người.
Cho dù đây cũng không phải là lá cờ cổ xưa nhất, nhưng ý nghĩa của nó vẫn vô cùng tuyệt luân.
Về phần chiến kỳ cổ xưa nhất của nhân tộc, là Huyền U Cổ Hoàng chế tạo, nguyên bộ là một chủ cờ cùng với 360 phó cờ, nương theo gã nhất thống Vọng Cổ.
Cho đến khi Huyền U Cổ Hoàng rời khỏi Vọng Cổ, chiến kỳ cũng bị gã cầm đi.
Vì vậy nhân tộc lúc đó quyết định lấy vô số thiên tài địa bảo, lại chế tạo ra trọn bộ chiến kỳ mới của nhân tộc.