Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1963 - Chương 2145: Tram, Một Mình Gánh Vác! (1)

Chương 2145: Tram, một mình gánh vác! (1) Chương 2145: Tram, một mình gánh vác! (1)Chương 2145: Tram, một mình gánh vác! (1)

Chương 2145: Trâm, một mình gánh vác! (1)

Chuyện đó xuất hiện quá nhanh, cũng vô cùng đột nhiên.

Mặc dù chúng tu nhân tộc biết hành động tiếp theo của vị Nữ Đế này nhất định sẽ dấy lên phong bạo, nhưng phần lớn những gì họ nghĩ đều là hướng tới ngoại tộc.

Mọi người vô luận như thế nào, cũng không thể tưởng tượng... Bão táp đó, lại là nhắm về phía Thánh địa!

Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô ngập trời bộc phát.

Thánh địa, mặc dù cách xa Vọng Gổ, nhưng vô số năm qua vẫn luôn khống chế Vọng Cổ.

Nhất là nhân tộc.

Dù sao trong số những Thánh địa, nơi rộng lớn nhất chính là chỗ của Huyền U Cổ Hoàng. Là người mà dù qua vô số năm, nhưng tên của gã, sự tích của gã, uy nghiêm của gã, vẫn luôn bao phủ Vọng Cổ.

Nhân tộc lâm vào thế khó xử, càng hướng tới huy hoàng trước kia thì lại càng cay đắng, càng khát vọng được Thánh địa tiếp dẫn.

Vô số năm qua, Thánh địa đã trở thành hi vọng trong lòng vô số nhân tộc.

Dù năm đó bọn họ bị tổ tiên vứt bỏ, nhưng từng lý do vẫn hiện ra trong lòng mọi người, nhất là từ khi Đông Thắng Nhân Hoàng tiến hành tế thiên, Huyên U thánh địa cũng thành lập liên hệ với nhân tộc.

Bất kể là tương trợ tài nguyên hay là ban cho hy vọng, mặc dù người ngoài không biết nhiêu, nhưng quần thần nhân tộc cùng với người có tu vi đến trình độ nhất định đều biết được.

Cho nên lúc này, hành vi của Nữ Đế khiến bọn họ rung động và mờ mit tâm thân nổ vang, quá ngoài ý muốn, sau đó càng có phẫn nộ cùng với hoảng sợ, các loại cảm xúc trong nháy mắt bộc phát trong lòng rất nhiều nhân tộc.

Nhưng lại vô bổ.

Bên ngoài khe nứt trên bầu trời, bốn mươi chín quả Thự Quang Chi Dương ẩn trong ngọc tỷ truyền quốc đang tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ trước nay chưa từng có, đồng loạt... bạo phát ra.

Trong nháy mắt, bầu trời Vọng Cổ xuất hiện một khoảnh khắc rực sáng tột cùng.

Cho dù là ở những đại vực khác cũng có thể thấy rõ ràng cảnh tượng đó.

Mà trong ánh sáng chói mắt và giữa sóng nhiệt vô tận, bốn mươi chín quả Thự Quang Chi Dương được sắp xếp cấu hình đặc biệt nên không tản uy lực ra ngoài chút nào.

Được cấu tạo thành một đại trận. Trận pháp này, là Thự Quang chi trận.

Trận pháp có hai tác dụng, một là hội tụ, hai là trùng kích! Cho nên chớp mắt tiếp theo, lực bùng nổ của bốn mươi chín quả Thự Quang Chi Dương cùng hội tụ tạo thành một chùm tia sáng ẩn chứa nhiệt độ cực hạn.

Theo ánh sáng màu bạc đến từ Thánh địa, lấy tốc độ vô cùng kinh người... chiếu về phía Huyền U thánh địa.

Nhất thời thông đạo do ánh sáng bạc hình thành sụp đổ, đồng loạt vỡ vụn.

Mà chùm sáng do 49 quả Thự Quang Chi Dương cùng bộc phát hình thành, những nơi chiếu qua thì tinh không bốn phía sụp xuống, vũ trụ đen nhánh bị thắp sáng.

Như một cây trường thương, mang theo sức mạnh của Nữ Đế, mang theo sự điên cuông của Thự Quang Chi Dương, chiếu thẳng đến Huyền U thánh địa.

Chớp mắt tiếp theo, chỗ sâu trong tinh không truyền đến một tiếng nổ kinh khủng, giống như có một con cự thú trong tinh không đang rít gào.

Đồng thời, thông đạo từ ánh sáng bạc sụp đổ cũng hóa thành mảnh vỡ rơi xuống từ vết nứt trên bầu trời, rơi vào trong Vọng Cổ, trở thành ánh sáng chiếu rọi lên Hoàng Đô của nhân tộc.

Đó là loại ánh sáng khác với những ánh sáng ở Vọng C6.

Đó là ánh sáng vốn không tồn tại ở Vọng Cổ, Thánh địa chỉ quang.

Mà giờ khắc này thanh âm của Nhân Hoàng cũng vang vọng trên màn trời, lọt vào trong lòng tất cả mọi người đang sợ hãi, với hết thảy chuyện trước mắt thì bọn họ không cách nào tiếp nhận.

Giọng nói đó uy nghiêm, càng có phần khàn khàn.

Phảng phất là từ trong năm tháng truyền đến, kể rõ chuyện xưa trong thời gian.

"Quần thần, con dân, chúng sinh của nhân tộc ta...'

"Tổ huấn của nhân tộc, quân giả thụ mệnh với thiên. Mà thiên là Thánh địa, tất cả đều bắt nguồn từ Thánh Tổ." "Tổ huấn viết, Hoàng của nhân tộc không thể khinh nhờn Thánh địa, không thể đi Thần lộ, kẻ địch vạn thế là Thần Linh."

"Mà lời huấn đó, nhân tộc ta qua các thời kỳ đều nhận thức, từ đầu đến cuối đều kiên trì, cho dù cực khổ hay tử vong nhiều hơn nữa, cũng không hối hận."

"Chỉ là... có một số việc, các ngươi lại không biết!"

Giọng nói của Nữ Đế dừng lại.

"Tàn Diện giáng lâm, chỉ cầu tự bảo vệ mình, chính là Thánh địa."

"Mấy vạn năm hưởng cung phụng tế tự từ tộc ta, lại coi thường chúng sinh, cao cao tại thượng, cũng chính là Thánh địa.'
Bình Luận (0)
Comment