Chuong 2151: Than lam
Chuong 2151: Than lamChuong 2151: Than lam
Chuong 2151: Than lam
Con rồng này chiếm cứ bầu trời, khí thế trấn áp vạn cổ.
Thân thể giống như một dải ngân hà tràn đầy sức sống, vảy bao phủ toàn thân, mỗi một mảnh đều giống như bảo thạch được mài dũa tỉ mỉ, lóe ra ánh sáng thần bí.
Những chiếc vảy này xếp sát nhau dày đặc, cấu trúc hài hòa không chê vào đâu được.
Đâu rồng càng là vô cùng uy nghiêm, phảng phất do tinh hoa thiên địa biến thành, hai mắt giống như ngôi sao lấp lánh, tràn đây thâm thúy cùng trí tuệ, có thể thấu rõ vạn vật thế gian.
Hàm răng sắc bén khiến người ta nhìn mà phát khiếp, râu rồng dài và phiêu dật giống như một sợi dây lụa màu vàng, tăng thêm vài phần tiên khí .
Mà thứ khiến người ta chú ý nhất chính là sừng rồng. Hai cái sừng thật dài uốn lượn từ trên trán về phía sau, giống như có thể dẫn dắt phương hướng, chỉ dẫn tộc đàn tiến lên.
Sự xuất hiện của nó, khiến toàn bộ thế giới đều đang run rẩy.
Thần bí, uy nghiêm và sức mạnh, chính là định nghĩa của nó vào thời khắc này.
Bát phương tám hướng xung quanh, ngoại trừ đại ấn biến thành Thiên Đạo ra, bốn tôn Thiên Đạo còn lại đều phủ phục.
Đây... là thiên đạo của nhân tộc!
Bởi vì nó ngủ say cho nên thiên phú của nhân tộc cũng tạm thời ẩn mất, mà nay... Dưới khí vận, ý chí và huyết mạch của nhân tộc kêu gọi, chùi trống do Cương Vực Đồ viễn cổ biến thành đã đánh vang sơn hà vạn cổ...
Thức tỉnh ngl
Cả thế gian đều chấn động!
Trong lúc nhất thời, những tôn Thiên Đạo phủ phục cũng đều thân thể mơ hồ, lựa chọn tránh lui, còn Nhân Chi Ấn vù vù trôi vê phía kim long.
Bị kim long nuốt vào, chìm vào trong cơ thể.
Vốn dĩ ấn này chính là ở trong cơ thể Kim Long, bởi vì năm đó ngủ say nên phun ra mà thôi.
Giờ phút này, quy nhất.
Khí thế của Thiên Đạo Kim Long lại dâng trào, tỏa ra uy thế mênh mông, chậm rãi lượn trên Hoàng Đô của nhân tộc.
Nhân tộc ở Hoàng Đô đồng loạt hít vào một hơi.
Trong lòng Hứa Thanh cũng có gợn sóng, ngẩng đầu ngóng nhìn con Thất Trảo Kim Long to lớn này, vào lúc này hắn có lý giải càng sâu hơn đối với sự huy hoàng năm đó của nhân tộc.
Mà ánh mắt Nhân Hoàng sáng ngời, bỗng nhiên mở miệng. "Hứa Thanh, gõ tiếp một cái!"
Hứa Thanh nghe vậy không hề chần chờ, sau khi hít sâu một hơi toàn lực hội tụ, gõ một cái cuối cùng.
Một khắc tiếng trống thứ sáu truyền khắp thiên địa, toàn thân hắn chấn động, trong tiếng ken két thì toàn thân lại hiện lên vô số vết rách!
Những vết tích đó không giống vết thương mới, mà như vết cũ từ lâu.
Chúng nó lan tràn toàn thân Hứa Thanh, giống như trước kia thân thể Hứa Thanh đã từng bị phá thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó được khâu dính lại.
Nhưng giờ phút này dưới tiếng trống, những vết rách đó lại bắt đầu chính thức khép lại. Theo đó, cảm giác ấm áp hiện ra từ toàn thân Hứa Thanh, cảm giác nguyên vẹn cũng càng thêm nồng đậm. Nội tâm Hứa Thanh chấn động, cảm nhận những vết rách trên thân thể mình, những thương thế đó hắn thấy rất xa lạ. Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, trong đầu hắn hiện lên con rối được khâu lại...
Mà thời gian cũng không cho phép Hứa Thanh suy tư quá nhiều, giờ phút này sau khi tiếng trống thứ sáu truyền ra, Thất Trảo Kim Long trên trời cao truyền ra một tiếng gầm thét quanh quẩn trong tâm thần tất cả nhân tộc.
Tiếng gầm thét thắp sáng lên đêm tối!
Vang vọng trong lòng mọi người, giống như phá vỡ gông xiềng nào đó, khiến cho khí tức đang đang ngủ say trong huyết mạch thức tỉnh.
Từng tiếng kinh hô, lập tức từ trong miệng không ít nhân tộc ở Hoàng Đô truyền ra.
Thậm chí vào giờ khắc này có một số người thân thể lấp lánh ánh sáng mãnh liệt, dường như khí tức cũng được gia trì, cường đại hơn không ít, thân thể càng là căng phồng lên.
Hóa thành cự nhân cao thấp khác nhaul Cao đến trăm trượng, thấp cũng cỡ mười trượng.
Lực lượng thân thể kinh người bốc lên trong cơ thể bọn họ như biển rộng.
Một màn này khiến cho hô hấp của mọi người đều dồn dập, một vài lão thần từng đọc qua sách cổ, thần sắc bọn họ trong thoáng chốc liền thất thanh kinh hô.
"Thiên phú của nhân tộc..."
"Linh Tổ Biến!"
Nhân tộc, vốn có thiên phú!
Hôm nay thiên phú này theo Thất Trảo Kim Long thức tỉnh, theo tiếng gam thét đã được phóng thích từ trong huyết mạch của nhân tộc.
Thế là tâng phản kích thứ hai của Thánh địa, cứ như vậy hóa giải.
Dao động Thần Linh trên người Nữ Đế càng lúc càng mãnh liệt, Thân Hỏa của Cổ Hoàng Tinh cũng thiêu đốt càng thêm kịch liệt. Nhưng vào lúc này, một tiếng hu lạnh vang lên, bỗng nhiên từ trên trời cao mà đến, lọt vào nhân tộc tạo thành thiên lôi, am ầm xet qua phía chân trời.
Vọng Cổ có năm cường tộc!
Ngoại trừ hai đại tộc quần xếp hạng đầu song ky tuyệt trân, thực lực của ba tộc xếp sau cũng không kém nhau bao nhiêu, theo thứ tự là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Xích Địa Đại La tộc, U Minh Uyên Hài tộc!
Lúc này, tiếng hừ lạnh truyền đến, một biển lửa quét ngang trực tiếp bao phủ bầu trời, khiến mọi người ngẩng đầu nhìn thấy tất cả đều là lửa đỏ.
Mà trong biển lửa này, có một vị Thần đi tới.
Vị Thần này mặc một bộ trường bào màu đỏ rực, tựa như một ngọn lửa đang cháy, trên trường bào thêu hoa văn ngọn lửa tinh mỹ, hiển lộ rõ ràng thân phận và vinh quang của gã.
Thân hình gã tựa như một tòa núi cao, hai vai rộng lớn phảng phất có thể nâng cả thế giới lên, tóc đỏ như lửa, tựa dung nham từ trong núi lửa phun trào. Những sợi tóc cuồng dã, đong đưa theo bước chân của gã, tạo thành hình tượng chúng sinh.
Vẻ mặt gã lạnh lùng, hai mắt không cảm xúc, chỉ có vẻ tự tin và thong dong đặc biệt rõ ràng trên người, giống như bất kể trước mặt là ai, gã đều có thể san bằng tất cả.
Gã, chính là một trong ba vị Thần của Xích Địa Đại La tộc, Phần Hỏa Chi Thần!
"Nhân tộc, không thể thành Thần."
Giọng nói của gã vang vọng trở thành pháp lệnh lạc ấn vào thiên địa, rơi vào trên người Nữ Đế, bao trùm Cổ Hoàng Tỉnh cùng với thi hài các đời Nhân Hoàng.
Trong khoảnh khắc, Thần Hỏa trên Cổ Hoàng Tinh ảm đạm, sự linh động của thi hài Nhân Hoàng các thời kỳ cũng bất ổn. Đây là luật của Thần Linh, siêu việt pháp tắc.
Cùng lúc đó, bầu trời phương Tây đêm tối như mực, trong nháy mắt lan tràn chia bầu trời của nhân tộc thành hai phần.
Trong đêm tối có vô số thi hài chồng chất như núi, sụp xuống tràn ra mùi hôi thối vô tận, còn có dị chất khủng bố phối hợp thân uy kinh người, phả vào nhân gian.
Trên đống thi hài, tôn tại một vị Thần.
Thần này không phải hình người mà hoàn toàn là một khối thịt thối rữa, vô số dịch nhờ đang chảy ra, trên đó mọc đầy những con mắt, toàn bộ đang nhìn về phía Nữ Đế.
Chấn động đáng sợ bộc phát ra từ trên thân nó.
Dưới thần uy, Thất Trảo Kim Long gam thét, thiên địa nhân tộc mông lung, sương mù như tận thế bao phủ thế gian.
"Xích Địa Đại La tộc, U Minh Uyên Hài tộc!"
Nữ Đế bình tĩnh mở miệng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Thân Phần Hỏa hạ xuống một bước, ngọn lửa trong thiên địa bộc phát, cuốn thẳng đến Nữ Đế.
Đêm tối phương Tây chớp mắt trút xuống, vô số thi hài quay cuồng giữa không trung, như một quả cầu thịt khổng lồ lao tới gân Nữ Đế.
Mắt thấy trận Thần chiến sắp nổi lên.
Nhưng vào lúc này, một vầng trăng sáng bay lên giữa đêm đen và biển lửa. Ánh trăng chiếu xuống mặt đất tạo thành uy lực kinh người. Những nơi ánh trăng chiếu qua, biển lửa cuốn ngược và đêm tối hòa tan.
Trong ánh trăng, là một vị Thần đi tới.
Tiên tư ngọc mạo, lạnh tựa băng Sương.
Chính là... một trong ba vị Thần của Viêm Nguyệt, Nguyệt Viêm thượng thần. Sau khi Nguyet Viem xuat hien,bau trời lấp lánh sao, vô số tinh quang chiếu xuống, nương theo một tiếng cười khẽ, hội tụ thành một tôn hồ ly bùn giữa không trung.
Trên đỉnh đầu hồ ly, có một vị Thần ngồi.
Đẹp de vô cùng, kiều mi cực điểm.
Đương nhiên là Tinh Viêm thượng thần.
Một khắc xuất hiện, hai vị Thân cảnh giới Vô Hạ này đã đến trước biển lửa cùng đêm tối, ngăn trở không cho tiến lên.
"Ai nói nhân tộc không thể thành Thần!"
Tinh Viêm cười, trong nháy mắt khi lời nói ra, lạc ấn của Thần Phần Hỏa lúc trước bị chấn động mở ra.
"Có thểt"
Nguyệt Viêm nhàn nhạt mở miệng.
Trong phút chốc lạc ấn tan vỡ, Thần Hỏa trên Cổ Hoàng Tỉnh lại thịnh, thi hài của các đời Nhân Hoàng cũng linh động trở lại.
Duy chỉ có Nữ Đế, từ đầu đến cuối thân sắc cũng không gợn sóng.