Chương 2168: Nữ Đế sát Thần (2)
Chương 2168: Nữ Đế sát Thần (2)Chương 2168: Nữ Đế sát Thần (2)
Chương 2168: Nữ Đế sát Thân (2)
Từ xa nhìn lại, giữa ban ngày giống như một khối màu đen lốm đốm.
Bên trong những đốm nhỏ có vô số thi hài, chông chất thành quả cầu thịt.
Giờ phút này tất cả thi hài đều biến hóa thần sắc, mà một màn quỷ dị tiếp theo xuất hiện.
Toàn bộ khuôn mặt thi hài đều mơ hồ, sau đó bị thay đổi, trở thành khuôn mặt không chút biểu tình của Nữ Đế, lại mở miệng lặp lại lời nói trước đó của Nữ Đế.
Lời nói này không ngừng quanh quẩn, hội tụ lại một chỗ, trở thành Thần âm, cưỡng ép trấn áp quyền sinh diệt.
Không cách nào nghịch chuyển.
Thế là, tiếng kêu rên thảm thiết từ sâu trong thi hài vang vọng khắp đêm tối.
Còn có Thần huyết rơi xuống mặt đất phía tây.
Nữ Đế thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía bắc.
"Còn ngươi, lãnh thổ của trẫm, không có gió bắc."
Trong khoảnh khắc mười chữ này vừa ra khỏi miệng, chân trời phương bắc gió lớn ầm ầm, gió lốc đột nhiên xuất hiện.
Kẻ tôn tại trong gió lốc này, chính là vị Thần Cụ Phong của Bắc Mệnh Vương tộc, người hầu của gã đã vẫn lạc, giờ phút này gã đang một mình đối mặt với thân âm của Nữ Đế. Gã chợt quay đầu, trong mắt lộ ra tinh mang.
"Nữ Đế, Thần Đài cũng không phải là đỉnh cao nhất ở Vọng Cổ bây giờ, ngươi...
"On ào!"
Đáp lại gã là giọng nói thờ ơ của Nữ Đế.
Giọng tuy nhạt, nhưng lại rất lực.
Một khắc sau, cơn lốc ở bốn phía vị Thần của Bắc Mệnh Vương tộc tan vỡ, bị cưỡng ép xé rách. Cương thổ nhân tộc bất dung, tất cả gió thổi phía bắc đến đều không thể tôn tại.
Trong tiếng nổ vang, gió bắc vỡ nát, cơn lốc tung tóe, thân thể vị Thần Cụ Phong cũng bị xé nứt, vô tận rơi Thần huyết rơi xuống mặt đất phía bắc của nhân tộc.
Tiếng kêu rên truyền khắp bốn phương.
Uy của Nữ Đế, chỉ can nói mấy câu đã định được mệnh của ba vị Vô Hạ, khiến cho tất cả mọi người chú ý đến cảnh tượng này đều rung chuyển hồn phách .
Đây... chính là Thần Đài.
Nhưng Bắc Mệnh Vương tộc là cường tộc xếp thứ hai Vọng Cổ, không rõ số lượng Thần Linh được tộc này thờ phụng là bao nhiêu, mà trong số đó cũng không phải là không có Thân Đài.
Cho nên chỉ chớp mắt sau đó, tiếng gió lại nổi lên.
"Ngày đó ba Thần của Viêm Nguyệt tấn thăng, cũng phải mặc cho Bắc Mệnh ta rời đi, vê phần ngươi... Chuyện này đã làm quá.
Vẫn là gió bắc, nhưng khác với cơn lốc trước đó. Lần này xuất hiện làn gió băng hàn, có thể đóng băng thời không, phong ấn Thần Linh.
Vị Thần này đã từng tới, bị Chấp Kiếm Đại Đế chém đứt một cánh tay.
Giờ phút này, xuất hiện lần nữa.
Cũng là Thần Đài.
Từ xa nhìn lại, gió tuyết gào thét hình thành một bàn tay trắng như tuyết, bỗng nhiên chụp về phía Thần Cụ Phong, muốn cứu gã.
Đồng thời trên đỉnh đầu Nữ Đế cũng có gió tuyết rơi xuống.
Phạm vi to lớn bao phủ Hoàng Đô, bao phủ Hoàng Vực của nhân tộc, muốn phong ấn nơi đây.
Đóng băng tất cả, muốn đóng băng hoàn toàn cả quốc gia này, muốn điêu khắc nhân tộc vào trong gió tuyết.
Trong lúc nhất thời, các đời Nhân Hoàng đã thành Thi Thần, thân uy lấp lánh, bảo vệ bát phương, còn Nữ Đế bước ra một bước, gió tuyết nổi lên.
"Trẫm, đang chờ chính là ngươi!"
Trong mắt Nữ Đế lộ ra ánh sáng sắc bén, đương nhiên nàng biết sự cường hãn của Bắc Mệnh Vương tộc, cũng hiểu được tai hại khi trêu chọc tộc này.
Nhưng nhân tộc hôm nay, sau khi mình trở thành Thần Đài, đã không thích hợp giấu tài nữa.
Nếu như ẩn nhẫn, như vậy tương lai ắt không thể thiếu sự thăm dò từ các phương, mà Bắc Mệnh Vương tộc cũng sẽ không bởi vì mình ẩn nhẫn mà từ bỏ ác niệm.
Năm đó Chấp Kiếm Đại Đế dựa vào chiến lực giết chóc khiến bát phương kinh hãi, cho nên mới có khả năng thủ hộ nhân tộc, nên cho dù y chỉ còn lại phân thân, vẫn khiến cho đám Thần Linh không dám dễ dàng giáng lâm.
Cho nên cường thế, mới là cách thủ hộ tốt nhất hiện giời
Nữ Đế muốn nói cho Bắc Mệnh Vương tộc biết, nhân tộc là một cây đinh, cho dù là Bắc Mệnh ngươi cường hãn, nhưng một quyền đánh tới cũng phải trả một cái giá thảm trọng.
Mà Nữ Đề càng cần phô bày lực lượng của mình, đây là chứng minh đủ giá trị để kết minh với các phương.
Nữ Đế muốn khắp nơi biết được Thần Đài của nàng, là Thần Đài cường hãn!
Cho nên lúc này đây, khi lời nói truyền ra, bước chân của Nữ Đế đã rơi vào hư không, nháy mắt đạp xuống thì nhắm mắt lại.
Bầu trời của tất cả đại vực Vọng Cổ đều xuất hiện gợn sóng.
Vọng Cổ có nhiều mặt trời, mặt trăng cũng như thế.
Cho nên bất cứ lúc nào, trên đại lực Vọng Cổ đều có ban ngày, cũng có đêm tối.
Chỉ là khu vực khác nhau mà thôi.
Mà bước này của Nữ Đế tạo thành gợn sóng, ảnh hưởng toàn bộ ban ngày của Vọng Cổ hiện giờ.
Lúc này nếu như Tàn Diện trên bầu trời mở mắt ra, như vậy gã có thể nhìn thấy, những chỗ trắng đen đan xen trên đại lục Vọng Cổ, như bị tắt đèn, tất cả ban ngày đều ở trong khoảnh khắc này, đã trở thành đen kịt.
Toàn bộ Vọng Gổ, tất cả đại vực, lâm vào đêm tối.
Có Thần đã thổi tắt mọi ánh đèn, tạm thời rút khái niệm ánh sáng ra khỏi Vọng Cổ.
Cũng bao gồm cương thổ nhân tộc.
Nguyên bản ban ngày, lập tức đen nhánh.
Chỉ có... Trên bầu trời Hoàng Đô, Nữ Đế đứng ở nơi đó, mắt của nàng đã trở thanh ngon ngu6n cua toan bo anh sang trong thời khắc này.
Đây chính là thân quyên của Nữ Đế.
Khái niệm của rút ánh sáng ra rồi hội tụ trong mắt bản thân, lập tức trở thành nguồn gốc của ánh sáng trên thế gian.
Tựa như Thự Quang Chi Dương.
Dưới sự bùng nổ, so sánh với ánh sáng trong mắt nàng, vạn cổ đều chỉ là đêm dài.
Lúc này, Nữ Đế mở mắt.
Ánh sáng vô tận lập lòe trong mắt nàng, đó là nguồn gốc của ánh sáng Vọng Cổ, hội tụ ánh sáng của tất cả đại vực, cũng là ánh rạng đông xé rách tất cả đêm tối.
Nơi ánh sáng này chiếu qua, thiên địa sáng rõ.
Gió tuyết hòa tan, Thần Linh của Bắc Mệnh bên trong đã trở thành hư vô.
Mặc dù không vẫn lạc, nhưng trọng thương lần này có thể so với vết thương năm đó của Ngọc Lưu Trần, chỉ còn lại âm thanh kiêng ki quanh quẩn ra.
"Thần quyên của ngươi... Lại là ánh sáng...'
Âm thanh, tan đi.
Cuối cùng bởi thần quyền như thế, gã không thể cứu được vị Thần Cụ Phong.
Vì thế thân huyết của cơn lốc, hóa thành mưa máu rơi xuống nhân gian.
Từ nay về sau... không còn Thần Cụ Phong.
Thế giới, khôi phục như thường.
Những đại vực mất đi khái niệm ánh sáng, một lần nữa trở về.
Trời của nhân tộc lại sáng như ban ngày.
Hai pho tượng Thần Linh cao ngất từ trên trời giáng xuống, rơi ở phía nam và phía tây.
Một tôn tên Phân Hỏa, một tôn tên Dạ Hài. Nữ Đế không tiêu diệt hai tôn Thần này, mà là phong ấn trên vùng đất của nhân tộc.
Hôm nay, đủ thần huyết rồi.
Mà vào giờ phút này, nghi thức thành Thần cũng chung kết.
Các phương, im lặng.
Ba Thần Nhật Nguyệt Tinh ngẩng đầu nhìn Nữ Đế xa xa, cuối cùng chậm rãi biến mất, giao dịch đã hoàn tất, bọn họ cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này.
Toàn bộ thiên địa, toàn bộ thế gian, trong chớp mắt này lâm vào yên tĩnh.
Han là kích động, mà trong lòng tất cả nhân tộc giống như thủy triều lên xuống. Rồi sau đó với ý chí tộc quần bàng bạc, hiện lên nỗi bi ai đối với việc Đại Đế rời đi.