Chương 2174: Bên ngoài thời gian (2)
Chương 2174: Bên ngoài thời gian (2)Chương 2174: Bên ngoài thời gian (2)
Chương 2174: Bên ngoài thời gian (2)
"Có phải năm đó lúc ta phá thành mảnh nhỏ, ngươi nhìn thấy gì đó thuộc nhu cầu của ngươi, hoặc là ngươi phải kiêng ky, khiến ngươi không thể không thiết cắt đi, dùng sự dịu dàng để thay thế, giống như phong ấn!"
"Hôm nay, ngươi cho rằng thời cơ đã đến nên xuất hiện ở đây."
"Về phần để ta kế thừa cái tên Tử Thanh thái tử, càng khiến ta xác định suy đoán của mình, bởi vì nếu ta đồng ý, thì tương lai hồn trong cơ thể ta, là ta hay là ai?
"Mặc dù không xác định được mục đích thật sự của ngươi, nhưng phương thức quỷ dị dùng tên để đoạt xá thế này, để ta ngộ ra cuối cùng chỉ có một đáp án.
"Trong linh hôn ta có một thứ ngươi muốn có được nhưng lại không chiếm được, vì thế ngươi chỉ có thể làm như vậy.'
"Ta nói đúng không, ca ca của ta."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Hai mắt Tử Thanh ngưng tụ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, gió từ thiên địa thổi qua từ giữa hai người, khẽ nhấc lên sợi tóc của bọn hắn, phân tách ánh mặt trời thành năm màu rực rỡ. Một cỗ chấn động khủng bố cực kỳ không ổn định, bỗng nhiên bốc lên ở trên người Hứa Thanh.
Trong dao động này ẩn chứa sự hủy diệt, ảnh hưởng đến vận mệnh, khiến cho trời đất biến sắc, bát phương phong vân cuồn cuộn.
Đó là khí tức tự bạo.
Hứa Thanh ở trong chớp mắt này không chút do dự, làm một chuyện khiến tất cả mọi người cực kỳ chấn động và ngoài ý muốn.
Hắn lựa chọn tự bạo, khiến mình giống nhu nam do, tan thanh manh nho.
Đây là câu trả lời của hắn đối với Tử Thanh thái tử.
Mà hắn cũng muốn biết được, rốt cuộc trong linh hồn của mình tồn tại cái gì.
"Năm đó phụ thân của Thánh Quân Tử, Sở Thiên Quần từng thi triển thần thuật Lưu Bạch trong linh hồn của ta, muốn xóa đi tất cả nhân quả, nhưng cuối cùng thần sắc lại hoảng sợ mà kêu rên..."
"Lão, nhìn thấy cái gì..."
Lực lượng tự bạo bao phủ thiên địa, Hứa Thanh thì thào trong gió lốc hủy diệt này.
Mặc dù hắn không biết cụ thể mục đích của Tử Thanh, nhưng bây giờ kết hợp tất cả, cũng đoán được nhân quả.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Hắn làm sao có thể ở sau khi nhìn thấy Tử Thanh, tiếp sau lại không có bất kỳ chuẩn bị nào chứ, đây không phải tính cách của hắn.
Trên thực tế từ thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy Tử Thanh Thái Tử ở Hoàng Đô, hắn đã âm thầm câu thông với Thất gia, bố trí một kế hoạch nhằm vào Tử Thanh.
Hạch tâm của kế hoạch này, là muốn vượt ra khỏi phạm vi khống chế thời gian của Tử Thanh.
Làm ra một chuyện, đối phương không thể nhìn thấy trong thời gian, bên ngoài thời gian.
Vì thế tự bạo chính là điều Hứa Thanh có thể nghĩ đến, hành vi duy nhất vượt qua phạm vi của hắn.
Thất gia đối với chuyện này cũng tán thành.
Mà Tử Thanh thái tử, giờ phút này thân sắc đại biến.
Từ sau khi đến nơi đây, gã luôn luôn ôn hòa, trong nháy mắt trên mặt lân đầu tiên xuất hiện biến hóa kịch liệt, con ngươi của gã co rút lại, trong lòng xuất hiện gon sóng.
Hứa Thanh lựa chọn, vượt ra khỏi dự liệu của gã.
Đây không phải trong thời gian gã thấy!
Cùng lúc đó ở Nam Hoàng Châu cách Hoàng Đô nhân tộc cực kỳ xa xôi, vượt qua Cấm Hải, chủ nhân của Nam Hoàng Châu là Viêm Hoàng, mở ra hai cánh che khuất bầu trời, quanh quẩn phía chân trời Nam Hoàng Châu.
Những nơi bay qua mây mù bốc lên, thiên địa nổ vang.
Từng cơn bão quét ngang đại địa, mà phía dưới là một phế tích hoang vu.
Chỗ này chính là nơi tử chiến của Tử Thanh thái tử năm đó, cũng là nơi ở của hậu thế Vô Song Thành.
Giờ phút này tại nơi đó, lại có vài chục vạn tu sĩ khoanh chân, hợp thành một cái trận pháp mênh mông.
Phạm vi trận pháp này rất lớn, tu sĩ bên trong từ Trúc Cơ cho đến Nguyên Anh đều có, Linh Tàng thậm chí là Quy Hư cũng có một số.
Nếu như Nhị Ngưu ở đây thì nhất định có thể nhận ra, hơn phân nửa những người này đều là đệ tử của Thất Huyết Đồng, thậm chí còn có một ít đến từ Tử Thổ.
Có thể nói, đây là đại trận tập hợp các thế lực trong Nam Hoàng Châu hình thành.
Vòng trong của trận pháp là do máu thịt tỏa ra uy áp đáng sợ tạo thành. Những máu thịt này xuất hiện khiến cho thiên địa nổ vang liên tục, bát phương vặn vẹo như muốn chôn vùi, có thể thấy được những máu thịt này không tâm thường.
Về phần chính giữa, là do vô số thủy ngân tố ra một tôn cự nhân lớn chừng vạn trượng.
Cự nhân nằm ở nơi đó, khuôn mặt giống Hứa Thanh như đúc. Vị trí mi tâm còn có một giọt máu tươi của Hứa Thanh.
Mà ở trên cự nhân thủy ngân, giữa không trung, Thất gia khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
Gió thổi tới thổi bay tóc trắng, ý uy nghiêm đặc biệt rõ ràng trên người lão, mà vẻ mặt của lão cũng vô cùng nghiêm túc đến cực hạn.
Ngay khi Hứa Thanh tự bạo, trong nháy mắt hai mắt Thất gia bỗng nhiên mở ra.
"Lên trận, động thời gian!"
Mấy chục vạn tu sĩ từ bất phương đồng loạt quát khẽ, bầu trời đỏ rực phun ra hào quang, mà trên người Thất gia tràn ra khí tức viễn cổ.
Khí tức tang thương vô tận, giống như đã thành thước khắc thời gian.
"Thái thượng tinh đài, ứng biến không ngừng. Khu cổ phược kim, bảo thần hộ linh. Tuệ minh trí tịnh, an tâm thần ninh. Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Ngã đồ an định, hoàng tuyên nghịch hành, cấp cấp như luật lệnh!"
Nói xong, tay trái Thất gia hướng về cự nhân thủy ngân phía dưới, bỗng nhiên nhấn một cái.
Sau đó tay phải đặt trước ngực, bấm niệm pháp quyết lần nữa mở miệng.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán. Động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên. Bát phương uy thân, sử ngã tự nhiên. Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên.”
"Vạn năm trước đây, có người tên là Tử Thanh bỏ mình nơi đây, trước khi chết thổ nạp, một hơi cuối cùng, hôm nay hạ lệnh, tiên chi làm dẫn, gọi hơi khí này tới, cấp cấp như luật lệnh."
Thất gia hai mắt trợn to, thanh âm như sấm, từng chữ nổ vang.
Lão đúng là muốn từ trong thiên địa, từ trong thời gian, từ trong vạn vật, nhiếp ra một hơi thở cuối cùng ở thời khắc năm đó Tử Thanh thái tử đã tử vong tại nơi dayl