Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2003 - Chương 2185: Ngọn Lửa Tình Yêu (3)

Chương 2185: Ngọn lửa tình yêu (3) Chương 2185: Ngọn lửa tình yêu (3)Chương 2185: Ngọn lửa tình yêu (3)

Chương 2185: Ngon lửa tình yêu 3)

Hứa Thanh nở nụ cười, thu hồi ánh mắt, nhìn ve phương xa.

Biển khơi bao la bát ngát, cuối cùng cũng chỉ tương đối mà thôi, đối với Hứa Thanh cùng Hoàng Nham bây giờ mà nói, chút khoảng cách ấy, bọn họ đứng ở đây có thể cảm giác toàn bộ.

Trong cảm giác của bọn họ, trên Hải Ngao đảo có hình dạng như biển sao đang có tiếng sáo nức nở nghẹn ngào liên tục vang vọng.

Trong đó là vô số đệ tử Thất Huyết Đồng đang thí luyện.

Có người lựa chọn giết chóc, có người lựa chọn tâm bảo, căn cứ tính cách khác biệt, lựa chọn cũng không giống nhau.

Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là bảo lưu lại phong cách Đệ Thất phong, tuyệt đại đa số đệ tử chủ yếu đều chọn che giấu tạo hóa bản thân thu được. Như Hứa Thanh năm đó thí luyện ở Nhân Ngư đảo.

Nhìn bọn họ, ký ức hiện ra trong đầu Hứa Thanh.

Về phần nơi càng xa trên biển cấm, theo tiếng sáo trong Hải Ngao đảo liên tục vang vọng, giờ phút này sóng biển bốc lên, như biển rít gào quét sạch bát phương, một luồng sóng ngập trời như đuổi hải tới gân phía Hải Ngao đảo.

Bên trong sóng biển hình như có một tôn tại khổng lồ đang đến.

Theo nó tới gần, khí tức kinh khủng cuồng bạo lan tràn bao phủ Hải Ngao đảo, ảnh hưởng tới màn trời, khiến cho bầu trời nơi đây xuất hiện vòng xoáy am âm chấn động, uy hiếp an nguy tới đệ tử Thất Huyết Đồng trong đảo.

Mà phía trước sóng biển, một Đại Dực khổng lồ khác với Đại Dực của Thất gia đang đứng sừng sững ở bên trong.

Thoạt nhìn hình dạng là một thanh đại kiếm động trời. Rất phù hợp với thẩm mỹ của Nhị sư ty.

Nhị sư tỷ đứng trước Đại Dực, mặc một thân áo giáp, tư thế hiên ngang, đang lạnh lùng nhìn tồn tại bên trong sóng biển.

"Cút!"

Hầu như ngay khi giọng của Nhị sư tỷ truyền ra, bên trong sóng biển cực lớn phía trước xuất hiện hơn ngàn ánh màu đỏ lửa, mông lung trong nước biển, giống như từng con mắt đỏ.

Càng là ngay lúc này, bên trong truyền ra một tiếng kêu bén nhọn chấn động linh hồn vang khắp bát phương.

Hòn đảo run rẩy, mặt biển càng cuộn trào, cũng lộ ra tôn tại bên trong sóng biển.

Đó là một khối vải nát trải trên mặt biển!

Phạm vi hơn mười dặm.

Màu sắc đen nhánh, tương tự cùng biển cấm, càng là lên xuống theo sóng biển, cho nên chợt nhìn tựa như vốn là một bộ phận của biển cấm.

Cho đến bây giờ, theo hơn ngàn ánh lửa đỏ xuất hiện, mới khiến nó trở nên khác biệt cùng biển cấm, mà cái gọi là ánh lửa, rõ ràng là từng chiếc đèn lồng đỏ tươi.

Chúng nó trôi lơ lửng ở trên tấm vải nát, tản tia sáng ra bốn phương, khiến miếng vải nát nhanh chóng được chiếu rọi thành màu đỏ.

Cũng lộ ra một chút ám văn bên trên.

Những ám văn kia như là đường vân của vỏ cây, càng thêm quỷ dị là mơ hồ còn có một chút tinh quang chiếu rọi lên trong màu đỏ bao phủ xuống.

Cực kỳ quỷ dị.

Khí tức kinh khủng cũng theo đó tràn ngập, khiến cho mặt biển bát phương bỗng dưng bốc lên sương mù dày đặc.

Sương mù dày đặc tựa như vô số xúc tu, trong lúc chập chờn một vài bộ phận cuốn tới Hải Ngao đảo, một vài bộ phận thì phóng tới phía Nhị sư tỷ.

Tựa hồ muốn bao phủ tất cả mọi thứ ở đây vào bên trong.

Nhưng ngay khi xúc tu sương mù tới gân Nhị sư tỷ, một cỗ hỏa diễm kinh thiên động địa âm âm bộc phát từ trên người Nhị sư tỷ.

Giữa không trung, ngọn lửa tạo thành hư ảnh Viêm Hoàng, đôi cánh khẽ võ, bầu trời lập tức thiêu đốt, biển cấm cũng thiêu đốt, trong khoảng thời gian ngắn thiên địa tràn ngập lửa lớn.

Đây là phòng hộ Hoàng Nham lưu lại trên người Nhị sư tỷ.

Trong lúc ngọn lửa quét ngang, tất cả sương mù lập tức tản đi, miếng vải nát trôi nổi đến cũng dừng lại.

Trong mắt Nhị sư tỷ lóe lên hàn mang, thân thể nhoáng một cái, nhảy từ trên đại kiếm xuống biển lửa, cất bước đi về chỗ miếng vải nát.

Vừa muốn bước đi, trong nháy mắt tiếp theo... Một đạo thân ảnh mập mạp lăng không xuất hiện ở trước mặt Nhị sư tỷ, một tay ôm lấy nàng.

"Sư tỷ bớt giận, đừng làm động đến thai khí, để ta tới để ta tới."

Vẻ mặt Hoàng Nham điềm đạm, cẩn thận mở miệng, vừa nói vừa giơ tay lên phát ra tiếng vỗ tay.

Một chút đốm lửa hơi yếu đản sinh ra từ ngón tay y.

Đốm lửa giống như một trái tim đang đập, có đủ vô tận linh động, trong bóng đêm lóe lên tia sáng hơi yếu, rơi về phía mảnh vải nát nọ.

Trong quá trình rơi xuống truyền ra tiếng si... sỉ... rất nhỏ, tựa như hỏa diễm đang thấp giọng nói thầm, tuyên cáo sự hiện hữu của nó với thế giới chung quanh.

Mà số lượng cũng theo thanh âm truyền ra tăng nhiều, như là bị lực lượng vô hình dẫn dắt, hội tụ lại với nhau.

Trong nháy mắt tiếp theo tản mát ra nhiệt độ cao kinh thế hãi tục!

Âm thanh cũng trở nên kịch liệt, như là trống trận vang dội mãnh liệt.

Gầm thét, rống giận, giống như hóa thân lò luyện có thể luyện hóa thiên địa, muốn thôn phệ hết thảy chung quanh hâu như không còn.

Rơi vào trên miếng vải nát.

Trong chốc lát, âm thanh kêu rên thảm thiết thê lương ngập trời, bén nhọn tột cùng, truyên ra từ trên miếng vải nát.

Mặc dù đèn lồng màu đỏ cũng là hỏa diễm, nhưng giữa lửa và lửa cũng tồn tại ý chí khác biệt.

Trong thời gian nháy mắt, tất cả đèn lông màu đỏ trực tiếp bị hòa tan thành một mảnh tro tàn.

Những nơi hỏa diễm đi qua, vải nát bị thiêu đốt, bầu trời và biển cấm cũng bị thiêu đốt, vạn vật bị thiêu đốt, ngay cả hư vô. .... Cũng bị thiêu đốt.

Thậm chí ngay cả dị chat. . . . . Cũng đều bị ngọn lửa kinh khủng đốt cháy.

Vì vậy một cảnh tượng hiếm thấy xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh.

Mảnh khu vực biển cấm này vậy mà không còn là màu đen.

Mà đang kịch liệt tan rã, lộ ra màu xanh thẳm nguyên bản của vô số năm trước.

Như được tinh lọc!

Dưới hỏa diễm tẩy lễ, tất cả tạp chất và dơ bẩn đều bị đốt cháy hầu như không còn, chỉ còn lại bản chất tinh khiết nhất.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh trông thấy Viêm Hoàng ra tay.

Cũng hiểu rõ tại sao Viêm Hoàng có thể chiếm cứ Nam Hoàng châu trong Vọng Cổ có Thần Linh tồn tại, và được Vọng Cổ xưng là Nam Hoàng!

Y không bái thần, không tế hiến.

Y là Hoàng của Nam Hoàng Châu!

Mà giờ khắc này, vị Hoàng đó đang ôn nhu ôm Nhị sư tỷ.

Đối với y mà nói, những đốm lửa kia tựa như chỉ là thổi một hơi vậy, thậm chí bây giờ toàn bộ bát phương đều không nằm trong cảm giác của đối phương.

Hết thảy lực chú ý của y đều đặt lên trên người Nhị sư tỷ.
Bình Luận (0)
Comment