Chương 2187: Thiên biến! (1)
Chương 2187: Thiên biến! (1)Chương 2187: Thiên biến! (1)
Chương 2187: Thiên biến! (1)
Biển cấm bao la bát ngát, đáy biển cũng là như thế.
Trước khi Thần Linh Tàn Diện Thượng Hoang chưa phủ xuống Vọng Cổ, không có bất kỳ cường giả đương thời dám nói một câu hiểu rõ đáy biển như lòng bàn tay.
Bọn họ tối đa cũng chỉ hiểu rõ một số phạm vi mà thôi.
Sở dĩ như vậy, bởi vì một mặt đáy biển bao la, một mặt khác là nơi đây có rất nhiều địa tâng, càng xuống dưới lại càng là như vậy, nhiều khi nhìn như đã tới tầng dưới chót, nhưng trên thực tế có lẽ ở phía dưới còn có động thiên, thậm chí còn có biển khơi.
Thật sự là biển này vô cùng thâm sâu, đáy biển ẩn chứa vô số thần bí, có chút khu vực trình độ cổ xưa còn vượt qua Hoàng Thiên Thân Tộc năm đó.
Đại Đế cũng phải dừng bước. Cho nên mặc kệ là Hạ Tiên năm đó hay là Cổ Hoàng các thời kỳ về sau, mặc dù đều có nguyện vọng nắm quyền đáy biển, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng thực hiện được.
Cũng may mặc dù đáy biển thần bí và tôn tại những di tích cổ xưa, nhưng giống như đã bị ngăn cách vô số năm qua, không tràn ra chút uy hiếp nào đối với đại lục, vì vậy dần dần cố nhân cũng tiếp nhận đáy biển thần bí.
Cho đến khi Thần Linh Tàn Diện Thượng Hoang đến, Vô Tận Hải đã thành Biển Cấm (Cấm Hải), trong nồng đậm dị chất tràn ngập, đáy biển vốn đã thần bí trở nên càng thêm kinh khủng.
Nhất là hải ngoại, có thể khẳng định rằng.... . Chỗ đó tất nhiên tôn tại Thần Linh không biết!
Hứa Thanh cũng nhiều lần hoài nghị, cỗ xe thanh đồng cùng người khổng lồ mà mình muốn tìm kiếm khả năng đã tiến vào hải ngoại. Mà chỗ rãnh biển hắn đang đứng bây giờ cách hải ngoại còn rất xa xôi, so sánh cùng toàn bộ đáy biển cũng rất tâm thường, giống như là một hạt cát bên trên bờ biển vậy.
Nếu không phải Thánh Thiên Thần Đằng cảm ứng, cho dù Hứa Thanh đi ngang qua nơi đây, cũng tuyệt đối không thể cảm giác ra trong chỗ sâu rãnh biển, dưới lớp nước bùn vậy mà lại cất giấu một tòa tháp tàn phế như vậy.
Có thể nói ẩn nấp rất sâu.
Hứa Thanh trâm ngâm, nhờ vào liên hệ với Thân Đằng, thông qua quan sát của nó, phán đoán nơi này có nguy hiểm hay không.
Thời gian trôi qua.
Khắp nơi đen nhánh nhưng lại không hê yên tĩnh, không biết sinh vật nào bên trong biển sâu phát ra tiếng gào to, sâu xa mà lại kéo dài.
Một lát sau khi xác định không có gì đáng ngại, thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, bỗng nhiên bay nhanh về phía rãnh biển Thần Đằng chui vào.
Rất nhanh hắn đã xâm nhập vào bên trong rãnh biển.
So với bên ngoài thì nơi đây càng thêm đen nhánh, tựa như một cái miệng lớn thật sâu, vô tình nuốt hết thảy sinh mệnh đi vào.
Cũng may có liên hệ cùng với Thần Đẳng tạo thành chỉ dẫn, cho nên tốc độ của Hứa Thanh không giảm, sau khi xâm nhập nửa khắc đồng hồ, rốt cuộc thấy được động bùn bị Thần Đằng khoan ra dưới rãnh biển.
Bây giờ nó đang chậm rãi khép lại.
Hứa Thanh không chần chờ, thân thể xông về phía trước, trực tiếp chui vào trong động, theo dấu vết Thần Đằng một đường đi đến cuối cùng, xuất hiện ở vị trí của Thần Đằng.
Nếu như có một đôi mắt có thể xuyên thấu đáy biển, như vậy bây giờ có thể thấy rõ, ở phía dưới rãnh biển, sâu trong nước bùn thinh lình tôn tại một cái bong bóng thật lớn.
Bong bóng lớn trọn vẹn vạn trượng.
Trong đó không có bất kỳ nước biển nào, di nhiên cũng không có nước bùn mà chỉ có một tòa tháp cao tàn phá, cùng với nhánh mây héo rũ quấn quanh tháp.
Về phần vị trí của Hứa Thanh cùng với Thần Đằng bây giờ, chẳng qua là một chỗ địa quật tạm thời được tạo ra ở bên trong nước bùn, nằm ở biên giới của bong bóng mà thôi.
Ngóng nhìn bong bóng nước, ngóng nhìn tòa tháp trong đó, Hứa Thanh không cảm ứng được chút uy áp nào trong đó, giống như tất cả đều là vật phàm tục vậy.
Nhưng quỷ dị là, rõ ràng mắt thường có thể nhìn thấy bong bóng nước và tòa tháp bên trong, nhưng trong thần thức thì nơi đây lại không có cái gì cả.
"Chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể cảm giác?"
Hứa Thanh trâm ngâm, sau khi nhận ra chỗ huyền diệu nơi đây, nhìn qua Thần Đằng bên cạnh.
Thần Đằng tràn ra chấn động cảm xúc rất lớn, giống như muốn tiến lên nhưng lại không dám, đồng thời còn có cả ý quấn quýt, giống như nhìn thấy thân nhân vậy.
Cuối cùng hình như có chỗ quyết đoán, đầu tiên nó tới gân Hứa Thanh, nhẹ nhàng vuốt phẳng vài cái trên người Hứa Thanh, sau đó chợt kiên quyết xông lên, thẳng đến bong bong nước phía trước.
Hứa Thanh không hề ngăn cản.
Nháy mắt tiếp theo bong bóng nước bỗng nhúc nhích, Thần Đằng vậy mà chui vào trong đó, phóng tới tòa tháp tàn phá.
So sánh cùng với bong bóng nước, mặc dù Thân Đằng cũng có kích thước một trượng, nhưng vẫn không có ý nghĩa, nhưng mà chiều dài của nó ngược lại không tệ.
Bây giờ nó như một con rắn nhỏ bên ngoài tòa tháp, sau khi vờn quanh mấy vòng thì tiến thẳng đến chỗ dây đằng khô, rơi ở trên, cuối cùng dần dần tương dung dưới mắt Hứa Thanh.
Theo Thần Đẳng tràn ra cảm xúc, Hứa Thanh cảm giác thấy một cỗ cảm giác truyền thừa.
Mà cảm giác này cũng chỉ là một cái chớp mắt lập tức không còn dấu vết.
Hứa Thanh ngưng thần, chờ đợi một lát sau, không thấy nơi này có biến hóa gì khác, vì vậy hắn giơ chân lên bước về phía bong bóng nước, nhưng ngay khi hắn tới gần định bước vào.
Một cỗ lực cản cực kỳ kinh người lập tức dựng lên từ bóng nước, khiến cho thân thể Hứa Thanh không thể tiến vào chút nào.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang âm u, khí huyết bốc lên, bộc phát toàn bộ lực lượng thân thể, dựa vào thân thể kinh khủng của chính mình, cưỡng ép tiến về phía trước một bước.