Chương 2207: Như thần gặp bụi (2)
Chương 2207: Như thần gặp bụi (2)Chương 2207: Như thần gặp bụi (2)
Chương 2207: Như thân gặp bụi (2)
Nhìn qua giọt máu này, trong mắt Phù Tà chi tử lộ ra kỳ mang, sau khi cảm giác xác định không có gì đáng ngại, ném cho một người vệ đạo bên cạnh.
"Dùng máu này để nguyền rủa!"
Người nọ không chút chan chờ, sau khi tiếp được giọt máu tươi một tay lập tức bấm niệm pháp quyết, vài toà Đại Thế Giới trên người biến ảo, tất cả sinh linh bên trong Đại Thế Giới đều cảm nhận được ý chí của chủ nhân thế giới.
Toàn bộ đều quỳ bái xuống, tống xuất thân niệm của chính mình hình thành nguyên rual
"Ta trớ thân ngươi, sinh cơ đoạn tuyệt!"
"Ta trớ hồn ngươi, linh hư phá toái!"
"Ta trớ nguyên ngươi, hình thân câu diệt!" Theo vô số âm thanh vang vọng, giọt máu tươi lập tức kịch liệt rung động, đảo mắt hóa thành đen nhánh, như muốn bị trớ, sau đó ảnh hưởng đến đầu nguồn của giọt máu.
Nhưng vào lúc này, thân sắc của người vệ đạo đang thi pháp nguyên rủa đột nhiên vặn vẹo đại biến, một khắc mở mắt lộ ra hoảng sợ cùng kinh hoảng trước đó chưa từng có, hai mắt càng oanh một tiếng nổ tung.
Trong miệng kêu rên thảm thiết, giọng cũng vô cùng run rẩy, tựa như nhận phải kinh hãi không cách nào hình dung.
"Đầu nguồn của giọt máu này là... “
Không chờ gã nói xong, toàn thân run lên, cả người lập tức liền trở thành đen nhánh, như bị dị chất xâm nhập, như nhìn phải tôn tại không nên nhìn, nguyên rủa đầu nguồn không nên nguyên.
Toàn thân mềm nhữn trực tiếp nổ tung.
Sinh cơ đoạn tuyệt. Linh hu phá toái.
Hình thần câu diệt!
Một màn này rõ ràng là bị cắn trả, khiến cho mọi người còn lại không khỏi tim đập nhanh.
Giờ khắc này, ngay cả ý chí không thể bị rung động cũng đều rung động kịch liệt, thật sự là một màn phát sinh ở đây hôm nay, khiến cho mấy người còn sống có một loại cảm giác quỷ dị như đối mặt với Thần Linh.
Theo tên tu sĩ nguyên rủa Hứa Thanh bị cắn trả tử vong, cảm giác ấy càng không thể bị áp chế bốc lên.
Cùng lúc đó, trong nước biển đen nhánh bỗng sáng lên bảy chiếc chụp đèn.
Đó là bảy chiếc U Hỏa Đăng!
Bọn nó xuất hiện, giống như là ánh mắt của Minh Thần, ngóng nhìn tới bọn họ.
Trong nháy mắt tiếp theo, bảy chiếc đèn bắt đầu chớp động, sau đó..... đồng loạt dập tắt.
Bốn người vệ đạo khá tốt, chỉ là tâm thân nổ vang, còn sắc mặt của vị Phù Tà chỉ tử ngay lập tức đại biến, một cỗ cảm giác sắp chết giống như sóng dữ ập đến, nguy cơ ngay trước mắt, gã không chút do dự phun ra máu tươi, điều khiển huyết châm kia.
Tương liên nhân quả cùng vận mệnh của bản thân cùng một người vệ đạo bên cạnh.
Trong chốc lát, cảm giác sắp chết trên người gã tiêu tán, nhưng vị người vệ đạo bên cạnh dừng bước chân lại, nguyền rủa của U Hỏa Đăng bộc phát, mở ra thế giới của gã, cũng trong nháy mắt này ánh trăng chiếu vào trong lòng gã, tìm được linh hồn yếu ớt, Độc Cấm lan tràn.
Thê lương mà chất.
Cái chết của gã rốt cuộc cũng đã gõ vang chiếc chuông sợ hãi, khiến cho Phù Tà chi tử cùng ba người vệ đạo còn lại không còn tâm ý tiếp tục giao chiến nữa.
Bọn họ sợ.
Cả đời này bọn họ đã đối mặt với không ít cường địch, bất luận là những Thánh địa khác hay là tộc quân đến từ trong tinh không.
Cho nên bọn họ cũng không xa lạ gì giết chóc.
Nhưng giết chóc quỷ dị như hôm nay vẫn là lần đầu gặp phải.
Âm sát vốn đã kinh người, mà phía sau ánh trăng và Độc Cấm giết chết, còn có nguyền rủa cắn trả cùng với U Hỏa Đăng giết người vừa xong.
Từ đầu tới đuôi, bọn họ chỉ thấy được Hứa Thanh lúc đầu, sau đó đều không hề thấy.....
Nhưng đã chết mất sáu người.
Vì vậy trong chớp mắt, tất cả triển khai tốc độ cực hạn, bỗng nhiên bỏ chạy về Xa xa.
Chỉ là trong nước biển phía sau bọn họ, bảy chiếc U Hỏa Đăng lại lần nữa xuất hiện, bắt đầu chớp động, sắp dập tắt.
Mắt thấy như vậy, Phù Tà chi tử hung hăng nghiến răng giơ tay phải lên, bấm ra một ấn quyết.
Ấn quyết này không có uy lực, mà là một đạo truyền lệnh liên quan đến lời thê.
Một khắc trở thành người vệ đạo, phải tuyên thề với tộc quần, kiếp này không tiếc đại giới, không tiếc sinh mệnh, thủ hộ cho đến khi chết.
Trước mắt, đã đến thời khắc bọn họ phát huy lời tuyên thê đó.
Ba người vệ đạo trầm mặc, thân thể riêng phần mình dừng lại, trong mắt lộ ra quyết đoán càng có kiên quyết, lại không hề bỏ chạy mà lao thẳng đến bảy chiếc U Hỏa Đăng.
Về phần Phù Tà chỉ tử, nội tâm của gã cũng vô cùng đau nhức, chín người vệ đạo này là dòng chính của gã, làm bạn với gã nhiều năm, nhưng bây giờ lại bị Hứa Thanh chém giết sáu người.
Ba người còn lại cũng đã định trước kết quả.
"Hứa Thanh, ta nhất định phải bắt ngươi trả lại gấp vạn lân!"
Phù Tà chi tử có hối hận cũng có dữ tợn, cuối cùng hóa thành gào thét trong nội tâm.
Mà phía sau của gã, bảy đèn tắt, lại một tên tu sĩ chết.
Tiếp theo là tiếng rong ngâm vang vọng, Cửu Lê hiển lộ, hình thành Vu Tổ, phối hợp với Độc Cấm và ánh trăng, cùng với thân ảnh Hứa Thanh chợt lóe lên, thêm một tu sĩ chết.
Cho đến nửa nén hương sau.
Gần biên giới mảnh Minh vực ngàn dặm, Phù Tà chi tử hai mắt đỏ thẫm vô cùng chật vật, một bên điều khiển huyết châm đánh nát ánh trăng cùng Độc Cấm, một bên điên cuồng bay nhanh. Cách biên giới càng dần càng gan.
Hy vọng trong lòng của gã cũng càng lúc càng lớn.
Gã có lòng tin sau khi đến biên giới, dựa vào huyết châm của mình, có thể đánh nát phong ấn sau đó chạy ra.
Một khi đến bên ngoài sẽ có thể truyền âm tới Thánh địa, gã tin tưởng mặc kệ là phụ thân của mình hay là lão tổ, đều sẽ lập tức đến.
Cho nên gã tăng tốc nhanh hơn.
Nhưng lúc gã cách biên giới chỉ chưa tới ngàn trượng, một giọng nói bình tính truyền vào trong tai của gã.
"Hiện giờ chỉ còn ngươi rồi."
Theo giọng nói vang lên, một thân ảnh lạnh lùng mặc trường bào màu tím cùng tóc tím tung bay, tuấn mỹ như tiên, cầm theo một cái đầu lâu từng bước đi vào trong tâm mắt của Phù Tà chỉ tử.
Mạch nước ngầm hiện lên, giống như truyền tới tử vong. Khiến cho người đi tới giống như Tử Thần.
Đánh vào tâm thần của nhi tử Phù Tà, rung chuyển thế giới của gã.
Đứng ở giữa gã cùng với biên giới phong ấn.