Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2057 - Chương 2239: Thực Quang Thần Linh (1)

Chương 2239: Thực quang thần linh (1) Chương 2239: Thực quang thần linh (1)Chương 2239: Thực quang thần linh (1)

Chuong 2239: Thuc quang than linh (1)

Ngày thứ năm sau khi pháp chỉ của Nữ Đế truyền ra, trời trong gió nhẹ, bầu trời không mây.

Chỉ có ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống trên bến cảng Thất Huyết Đồng.

Xa xa có thể thấy được bến cảng phi thường náo nhiệt, tu sĩ cùng phàm tục tới lui đông đảo, trong đó còn có dị tộc đến từ các hòn đảo, tiến hành mậu dịch.

Hiện nay Thất Huyết Đồng đã là bá chủ, phạm vi thế lực bao trùm nội hải, khiến cho vô số quần đảo đều cam nguyện phụ thuộc.

Sản vật toàn bộ Nam Hoàng Châu đều hội tụ ở cảng Thất Huyết Đồng, từ nơi này tản ra các phương, đồng thời ở cảng của Nghênh Hoàng Châu thì vận chuyển sản vật đại lục Vọng Gổ tới.

Những chuyện này, tu sĩ cấp cao cũng sẽ không tham dự trực tiếp, phần lớn là do tu sĩ cấp thấp phụ trách, hình thành cơ sở khổng lồ, hóa thành chất dinh dưỡng để tông môn lớn mạnh cùng với bôi dưỡng đệ tử.

Vì thế pháp thuyên cùng với thuyền bè dị tộc ra ra vào vào lít nha lít nhít, thậm chí ở ngoài bến cảng thời khắc đều có càng nhiều thuyền chờ đợi tiến vào.

Tuy như vậy, nhưng trật tự lại rất tốt.

Điều này khiến cho việc giữ gìn trị an của các bộ ngành của Thất Huyết Đồng trở nên đơn giản hơn.

Nhất là Bộ Hung ti càng như vậy, ngày bình thường nhìn ai cũng hiền lành, bộ dáng vô hại.

Nhưng trong lòng tất cả ngoại tộc, đối với những đệ tử mặc áo bào của Bộ Hung ti, bọn họ cực kỳ kiêng kị.

Bọn họ biết, biểu hiện bên ngoài của đám tu sĩ Bộ Hung tỉ này đều là giả!

Trên thực tế, từng người đều tâm cơ thâm trâm, có thể vừa cười ha hả vừa đâm dao. Những năm này, trong quá trình Thất Huyết Đồng quật khởi, tất cả người gây chuyện cùng với hạng người hung sát bị đánh chết, thi thể của bọn họ chính là chứng miinh tốt nhất.

Nhất là một ít tu sĩ ngoại tộc thế hệ trước, từ trong miệng của bọn họ, rất nhiều dị tộc trẻ tuổi đều biết được nguyên bản đó chỉ là phẩm hạnh của riêng đệ tử Đệ Thất Phong, còn những phong khác của Thất Huyết Đồng không phải như vậy.

Nhưng bây giờ... tất cả Bộ Hung ti của các phong, toàn bộ đều biến thành... cùng một đức hạnh.

Thậm chí nếu nhìn toàn diện, có thể phát hiện không chỉ là Bộ Hung ti, ngay cả đệ tử của những phong hay bộ khác trong Thất Huyết Đồng, cũng dần biến thành tựa như Đệ Thất Phong năm đó... Dường như đã trở thành một bầu không khí chung.

"Đám người này, âm hiểm vô cùng!" Đây là nhận thức chung của các phe.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ không dám đắc tội Thất Huyết Đồng, mà Bộ Hung tỉ... Bọn họ càng không dám.

Bởi vì có một vị đại nhân vật bây giờ đang có địa vị đỉnh phong ở đông giới Vọng Cổ, chính là xuất thân từ Bộ Hung tỉ.

Vị đại nhân vật này, toàn bộ đảo ở Cấm Hải không người không biết, không người không hay.

Nhất là trong khoảng thời gian gần đây, toàn bộ đông giới Vọng Cổ bởi vì một mình hắn mà oanh động.

Về phân truyền thuyết quá khứ của hắn, chỗ nào cũng có.

Có thể nói, bây giờ ở trên Cấm Hải, tên của hắn có thể khiến cho một tộc đàn trong phút chốc phải yên tĩnh.

Quyền cao chức trọng!

Mà so với sự kính sợ của những ngoại tộc này, Bộ Hung ti của tất cả các phong trong Thất Huyết Đồng, đối với vị đại nhân vật xuất thân từ bộ ngành của mình, đã đến trình độ sùng bái, gân như tôn sùng là thần linh.

Lúc này, vị thân linh của Bộ Hung tỉ đang khoanh chân ngồi trong lâu các mà trước đây Thất gia thường ngồi, yên lặng thổ nạp dưới ánh nắng ban mai.

Mỗi một lần hô hấp đều có ánh sáng rực rỡ, từ trong màn trời tràn ra dung nhập vào trong miệng hắn, tựa như thực quang.

Trong cơ thể hắn hóa thành nhiều điểm sáng, đồng thời lan tràn toàn thân và uẩn dưỡng đạo Huyền Dương Tiên Quang duy nhất của Hứa Thanh.

Mà thân thể của hắn, ở dưới ánh mặt trời này, trong quá trình thực quang cũng càng thêm lộng lẫy.

Trường bào và mái tóc dài màu tím, còn có gương mặt tuyệt thế cùng với thân thể cao ngất, khiến cho tất cả người nhìn thấy đều không khỏi cảm thán hai chữ hoàn mỹ trong lòng.

"Rõ ràng chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là có thể sống tốt hơn, ví dụ như tìm một thần linh song tu, nhưng hắn vẫn tự mình cố gắng như vậy..."

"Không hổ là tiểu sư đệ của ta, so với lựa chọn năm đó của ta thì giống như đúc."

Nhị Ngưu ngồi trong lầu các, nhìn Hứa Thanh một cái, vẻ mặt cảm khái hướng về phía Nhị sư muội cùng Hoàng Nham bên cạnh mở miệng.

Nhị sư muội trâm mặc, không để ý tới.

Nhưng Hoàng Nham bên kia lông mày giương lên.

"Nhị Ngưu, đồ của ngươi rơi mất rồi."

Nhị Ngưu đắc ý.

"Có phải ngươi muốn nói, mặt của ta mất da, ám chỉ ta không cần mặt mũi? Nhị muội phu à, ngươi quá lòng dạ hẹp hòi." Hoàng Nham trừng mắt, bộ dạng tiện tiện của đối phương làm y nhịn không được muốn một bàn tay đập chết.

Nhị Ngưu cũng trừng mắt, ở đáy biển y có chút rụt rè đối với Hoàng Nham, nhưng ở trong tông môn nhà mình, nhất là sư muội còn tại nơi này, tự nhiên y không sợ.

Mắt thấy ánh mắt hai người giao nhau, hình như có ánh lửa, Nhị sư muội nhíu mày.

"Hai người các ngươi đủ rồi."

Nàng vừa nói ra, Hoàng Nham nhất thời cười làm lành, Nhị Ngưu bên kia thì ngạo nghễ.

Đối với vị đại sư huynh này của mình, lão Nhị cũng không có bất kỳ biện pháp nào, vì vậy mở miệng chuyển dời chủ đề.

"Bây giờ tất cả Thánh địa đều đã rời khỏi đông giới Vọng Cổ từ hai ngày trước, trước khi Thánh địa mới chưa giáng lâm, hẳn là có một đoạn thời gian an bình ngắn ngủi." "Nhưng mà, dựa theo lời nói của vị Tà Sinh lão tổ trước khi chết, một trận chiến trong tương lai... Sợ là không thể tránh khỏi, bây giờ sư tôn đang bế quan, Thất Huyết Đồng phải chuẩn bị như thế nào, đại sư huynh có phương án gì không?”

"Đương nhiên là có!" Nhị Ngưu liếm môi.
Bình Luận (0)
Comment