Chương 2290: Ngoan lắm đấy! (1)
Chương 2290: Ngoan lắm đấy! (1)Chương 2290: Ngoan lắm đấy! (1)
Chương 2290: Ngoan lắm đấy! (1)
"Rốt cuộc trên người Phong Lâm Đào có bảo vật hay bí mật gì, hỏi một chút là biết, nếu gã không nói, thì có thể hỏi Lan Dao và Nguyệt Đông.ˆ
Mắt phải Hứa Thanh lóe lên, nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói.
Nhị Ngưu cười khà khà, trong mắt đầy sự mong đợi, cùng Hứa Thanh tăng tốc, duy trì ẩn nấp trên bầu trời, tiếp tục lao đi.
Cứ như thế, lại qua thêm vài ngày.
Trong những ngày này, tu sĩ trung niên đã bắt được Phong Lâm Đào, cực kỳ cẩn thận, liên tục đổi hướng, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cuối cùng, tại một tiểu thành, gã giao Phong Lâm Đào cho một lão giả trông tầm thường.
Sau đó tu sĩ trung niên rời đi, những sợi dây số mệnh trên thân gã cùng với hình ảnh của Nguyệt Đông cũng nhanh chóng tan biến, khiến gã trở vê trạng thái bình thường, vĩnh viễn mất đi ký ức về việc này.
Còn lão giả kia lại như tiếp nối công việc, rời khỏi tiểu thành từ một hướng khác, tiếp tục hành trình.
Việc này trong nửa tháng sau, đã xảy ra năm lần.
Mỗi lần giao nhận, đều là những người khác nhau, người trước rời đi, người sau tiếp tục nhiệm vụ.
Các tộc đều khác nhau, có nhân tộc, cũng có Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Bằng cách này, cắt đứt mọi dấu vất.
Làm cho những người có thể truy đuổi, không thể nào lần ra.
Chỉ có điều Nhị Ngưu với Bản Nguyên Vô Tình Đạo của mình, là do y kiếp trước sáng tạo nhằm đối phó với thần linh, có thể khóa định cả thân thể chủ tể. Cấp độ rất cao, cho nên dù Nguyệt Đông có đổi người thế nào, sợi dây số mệnh trên người Phong Lâm Đào vẫn bị y nắm chặt.
Không bị Nguyệt Đông quấy nhiễm, luôn luôn khóa chặt.
Trong quá trình này, cuối cùng Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu cũng đã đuổi kịp Phong Lâm Đào, cũng nhìn thấy sự thay đổi kỳ lạ ấy, mắt Nhị Ngưu hơi co lại, còn Hứa Thanh thì nheo mắt.
"Tiểu A Thanh, những người này... không đúng, không thể đều là ám tử của Ma Vũ thánh địa được."
Nhị Ngưu đột nhiên nói, y không có quyền hành, dù dựa vào Bản Nguyên Đạo cũng có thể cảm nhận được sợi dây số mệnh của Phong Lâm Đào, nhưng đối với những người bị Nguyệt Đông điều khiển cảm xúc, y không thể thấy được số mệnh của họ.
Trong mắt Hứa Thanh thì thấy rõ hơn.
Đạo hạch nơi mắt phải của hắn lóe lên, nhìn một lúc, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nhìn ra nguyên do.
"Đại sư huynh, trong sợi dây số mệnh của những người này, hiện lên khuôn mặt của Nguyệt Đông..."
Nhị Ngưu nghe vậy, trong mắt lộ ra kỳ mang.
"Dùng sợi dây số mệnh đan thành khuôn mặt... Rõ ràng đây là một loại thuật biến thành con rối, chẳng lẽ nói, giữa Lan Dao và Nguyệt Đông, thì Nguyệt Đông mới là kẻ đứng sau?"
Hứa Thanh nhớ lại những cảnh tượng ở Liêu Huyền Động cùng Lan Dao và Nguyệt Đông, trong lòng cũng không chắc chắn, chỉ nhớ Lan Dao cực kỳ hận Phong Lâm Đào.
"Đợi đến khi cá cắn câu, xem số mệnh của Lan Dao có khuôn mặt tương tự hay không, sẽ biết."
Hứa Thanh nói xong, bước tiếp trên bầu trời, xa xa theo dõi tu sĩ đang bắt giữ Phong Lâm Đào.
Trên trời, tuyết bắt đầu rơi. Nhìn từ mặt đất, đại địa đen tối bị tuyết trắng bao phủ, càng đi về phía bắc, băng tuyết càng dày.
Lúc này, người bắt giữ Phong Lâm Đào là một nữ trung niên xinh đẹp, hiển nhiên ở khu vực này có chút địa vị, nên nàng di lại thông thuận.
Khu vực này tuy cũng thuộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, nhưng rất gần với biên giới phía bắc của đông giới Vọng Cổ.
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc nằm ở một dải dài, phía bắc tiếp giáp với phương bắc, phía nam kết nối với Liêu Huyền.
Do đó từ vị trí này đi về phía bắc, không cần phải truyên tống.
Càng di nữ trung niên kia càng tăng tốc, dường như đã xác định mục tiêu rõ ràng, có vẻ như cuộc câu cá này cũng sắp kết thúc.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Ba ngày sau tại một ngọn núi tuyết, bóng dáng nữ trung niên dừng lại.
Trên đỉnh núi, nàng quỳ xuống và cúi đầu, không nói một lời.
Phong Lâm Đào vẫn nhắm mắt, suốt hành trình như một cái xác, dù bị đặt cạnh nữ trung niên khi nàng quỳ, gã vẫn không tỉnh lại.
Xung quanh khá yên tĩnh, chỉ có tiếng gió hú từ trời xa, cuốn theo từng cơn tuyết trắng, hòa lẫn với tuyết mới rơi từ bầu trời.
Một lúc sau... Trong gió tuyết xuất hiện một bóng dáng mờ mờ.
Đó là một nữ nhân.
Thân hình uyển chuyển, mặc một bộ váy dài điểm xuyết những ngôi sao, dung nhan đẹp như hoa sen, mái tóc dài đen mượt như nước, theo từng bước đi bay lên, hòa cùng với tuyết.
Đặc biệt nhất là vòng eo thon nhỏ, mềm mại như một cành liễu mảnh khảnh, nhẹ nhàng linh hoạt. Cùng với đôi chân dài ẩn hiện dưới lớp váy, tăng thêm vài phần mê hoặc.
Đó chính là Lan Daol
Lan Dao có thân hình thiếu nữ thanh mảnh, nhưng cũng có vẻ đẹp quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, kết hợp lại tạo nên sức hút mê hồn.
Đặc biệt là đôi cánh trắng sau lưng nàng, khiến Lan Dao vừa có vẻ thanh khiết lại có sự quyến rũ.
Lúc này, nàng từ trong gió tuyết bước đến, đi tới trước mặt nữ trung niên.
"Chào Lan đạo hữu, không phụ sự ủy thác của đạo hữu và Nguyệt Đông cô nương, thiếp thân đã mang tên Phong Lâm Đào đáng chết này tới."
Nữ trung niên hít sâu, cung kính nói.
Lan Dao gật đầu, ánh mắt rơi vào người Phong Lâm Đào đang hôn mê, đôi mắt đẹp hiện lên sự căm hận vô cùng, bàn tay ngọc đưa lên, một ngón tay chạm xuống. Ngay lập tức, cơ thể Phong Lâm Đào run rẩy, mắt từ từ mở ra, lộ vẻ mơ màng.
Dường như đối với mọi thứ trước mắt có chút cảm giác mơ hồ như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ, nhưng thực tế trong lòng gã đang suy nghĩ không ngừng, phân tích từng biện pháp đối phó với tình huống này.
Sự mơ màng chỉ là bê ngoài.