Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2122 - Chương 2304: May Mắn Thần Quyền (1)

Chương 2304: May Mắn thần quyền (1) Chương 2304: May Mắn thần quyền (1)Chương 2304: May Mắn thần quyền (1)

Chương 2304: May Man thân quyền (1)

Thời đại Huyên U Cổ Hoàng, tuy rằng Vọng Cổ cũng chia thành các giới đông, tây, nam, bắc, nhưng biên giới địa lý không rõ ràng, mà Huyền U cũng cố ý làm mờ biên giới đó.

Cho đến khi Huyền U rời khỏi Vọng Gổ, Tàn Diện giáng lâm, mọi thứ đã thay đổi.

Đại nạn bao phủ đại lục Vọng Cổ, vạn tộc không ngừng trải qua cái chết và chiến tranh, có tộc biến mất vĩnh viễn, có tộc nghịch thế trỗi dậy, cuối cùng hình thành năm đại cường tộc.

Trong đó, ở phía đông hiện ra Viêm Huyền Thiên tộc, phía bắc là Bắc Mệnh Vương tộc, phía tây là Xích Địa Đại La tộc, phía nam là U Minh Uyên Hài tộc, và chiếm cứ trung bộ Vọng Cổ là đệ nhất cường tộc.

Năm đại tộc này đứng vững tại Vọng Cổ, trở thành đỉnh cao của hiện thế. Lại bởi vì Ly Hạ Nhân Hoàng thành thân, một bước Thần Đài, dẫn dắt nhân tộc quật khởi, liên minh với Viêm Nguyệt, trở thành một trong sáu đại cường tộc hiện nay của Vọng Cổ, khiến lực lượng của đông giới vượt qua tây, nam, bắc giới, trong một thời gian ngắn đã gần đuổi kịp đệ nhất cường tộc.

Sự mạnh mẽ của họ có thể thấy rõ qua cuộc chiến tranh với thánh địa hiện nay.

Trung bộ không có bất kỳ thánh địa nào giáng lâm.

Ở đông bộ, chiến trường bị kiểm soát bên ngoài trận pháp.

Còn tây, nam, bắc thì chiến hỏa lan tràn, song phương tử thương vô số...

Đặc biệt là bắc bộ, trong nửa năm qua với bốn thánh địa Huyền cấp giáng lâm tại đây, đã nhiều lần chiến đấu kịch liệt.

Dù Bắc Mệnh Vương tộc có mạnh mẽ đến đâu, cũng dần dần gặp phải khó khăn. Vì vậy thả mắt nhìn đi, toàn bộ băng nguyên phía bắc không còn là màu trắng như xưa, nhiều khu vực đã nhuốm máu.

Hứa Thanh và Nhị Ngưu chính là trong bối cảnh này, tiến vào bắc giới.

Cảm nhận gió lạnh của bắc giới, nhìn băng nguyên vô tận của bắc giới, ngửi thấy mùi máu tanh do cái chết trong thiên địa, ngay cả Nhị Ngưu cũng ít nói hơn.

Tiếng gió rít giống như tiếng khóc, truyền đến ý niệm về sự tàn lụi của sự sống.

Dưới chân là băng nguyên nhuốm máu, trong cảnh tượng đầy kinh hoàng có thể thấy không ít bộ xương bị đông cứng như tượng băng.

Giữ nguyên tư thế trước khi chết.

"So với đông giới, nơi này... quá đẫm máu.'

Hứa Thanh nhìn về phía xa, thì thâm.

"Vì vậy, tốt hơn là không nên tiến vào sâu qua.…

"Hay là ở đây đi, dù sao chúng ta cần nơi dưới băng nguyên."

Nhị Ngưu nhìn về phía một bộ thi thể không xa, thở dài.

Hứa Thanh gật đầu, ánh mắt từ bầu trời xa xăm thu vê, nhìn xuống băng nguyên dưới chân, chân phải vừa nhấc lên muốn đạp xuống, ý định khiến băng nguyên sụp đổ.

Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Tiếng gió rít, mang đến âm thanh không thuộc về gió, trong thân quyên của Hứa Thanh, tạo thành một bức tranh.

Có người, ở nơi xa... đang bị truy sát.

Người bị truy sát là một tu sĩ trung niên, da dẻ hơi xanh, hiển nhiên không phải nhân tộc, tu vi Quy Hư nhất giai.

Y phục hoa lệ, đầu đội tử kim quan, nhìn là biết nhân vật không tâm thường. Trên áo bào thêu hoa văn bông tuyết, theo bước chân, những bông tuyết này hình thành ảo ảnh, xoay quanh thân thể gã, dẫn dắt khí lạnh bát phương tạo thành bão tuyết, gia tăng tốc độ cho bản thân.

Còn hai người truy sát có tu vi tương đương, cũng là Quy Hư nhất giai, mặc áo dài màu bạc, giữa trán có vảy, sau lưng có đuôi, trên đầu có sừng.

Trên người mang theo một chút khí tức tinh không.

Khí tức này cũng tiết lộ thân phận của hai tên dị tộc đó, họ không phải tu sĩ bản thổ Vọng Cổ, mà đến từ thiên ngoại, từ thánh địa.

Lúc này trong mắt mang theo sát ý, nhanh chóng truy kích, đồng thời trong lúc lao đi cũng kết ấn, một đạo thuật pháp phát ra hào quang, oanh tạc về phía tu sĩ trung niên kia.

Dù bị truy sát, cũng bị đánh trúng, có máu tươi tràn ra từ khóe miệng, nhưng sắc mặt tu sĩ trung niên vẫn bình thường, không có chút hoảng loạn nào, rất đỗi bình tĩnh.

Dựa vào tốc độ sở trường, không ngừng cố gắng kéo dài khoảng cách.

Dù hiệu quả rất ít, khoảng cách giữa đôi bên ngày càng gần, thuật pháp cũng ngày càng nhiều, khiến gã nhiều lần bị đánh trúng, còn phun ra một ngụm máu lớn nhưng biểu cảm của gã vẫn không chút kinh hãi.

Tựa như gã chẳng hề quan tâm đến vết thương trên người, cũng chẳng để tâm đến cái chết sắp tới khi bị bắt kịp.

Cảnh tượng kỳ lạ này bị Hứa Thanh cảm nhận, không lâu sau Nhị Ngưu cũng nhìn thấy.

"Trang phục của người này là của Bắc Mệnh Vương tộc, thú vị thật, chẳng lẽ gã biết chúng ta ở đây? Hay là gã có thủ đoạn khác, nếu không, sao có thể bình tính như vậy.

Nhị Ngưu tò mò. Hứa Thanh sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn về ba người đang đuổi bắt trên trời.

Ba người này, rất nhanh đã tiếp cận trên không, nhưng với tu vi của họ, tự nhiên không thể phát giác ra trạng thái ẩn nấp của Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, vào khoảnh khắc tiếp cận Hứa Thanh và Nhị Ngưu, hai kẻ truy sát từ thánh địa triển khai sát chiêu, trong tiếng thuật pháp vang vọng, tu sĩ Bắc Mệnh Vương tộc không tránh kịp, thân thể rung lên, phun ra máu tươi.

Thân ảnh gã loạng choạng, bị chặn mất đường, buộc phải lao thẳng xuống phía mặt đất băng nguyên.

Khi hai tu sĩ thánh địa mang theo sát ý tiếp cận, ba người này lại trực tiếp giao chiến cách Hứa Thanh và Nhị Ngưu trăm trượng.

Tiếng nổ vang vọng, ánh sáng thuật pháp bùng phát.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Hứa Thanh và Nhị Ngưu đều cau mày.

"Cũng quá trùng hợp, lại đánh nhau ngay trước mặt chúng ta."

Nhị Ngưu nheo mắt.

Chỉ là nhìn hành động của ba người này, thực sự là muốn giết đối phương, từ thân sắc của họ cũng thấy rõ, quả thật không phát hiện ra có người xung quanh.

Vì vậy, Nhị Ngưu định tiếp tục quan sát, xem liệu ba người này có thực sự chết hay không.

Dù sao thì sự xuất hiện của ba người đầy rẫy sự trùng hợp, mà khi trùng hợp đạt đến một mức độ nào đó, chính là kỳ quái.

Nhưng Hứa Thanh quan sát kỹ lưỡng, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám, bất ngờ giơ tay phải lên, vây một cái.

Trong cái vẫy tay đó, tiếng động từ ba tu sĩ đang giao chiến bỗng như bị cắt đứt, lập tức biến mất, sau đó hình thành sát chiêu vô hình, ngay lập tức bùng nổ. Nơi nó đi qua tạo thành bạo âm, hai tu sĩ thánh địa biến sắc, thần sắc kinh hãi, muốn tránh né nhưng không kịp, lập tức bị bao phủ trong âm bạo.

Trong tiếng nổ vang dội, thân thể hai tên vỡ tan, chia năm xẻ bảy, hồn bay phách tán.

Chỉ còn lại máu tươi rơi xuống, nhuộm đỏ mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment