Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2130 - Chương 2312: Tiểu A Thanh, Ngươi Thấy Ta Đẹp Không (2)

Chương 2312: Tiểu A Thanh, ngươi thấy ta đẹp không (2) Chương 2312: Tiểu A Thanh, ngươi thấy ta đẹp không (2)Chương 2312: Tiểu A Thanh, ngươi thấy ta đẹp không (2)

Chương 2312: Tiểu A Thanh, ngươi thấy ta đẹp không (2)

Một lát sau khi gió lạnh gào thét, cơ thể Long Cửu run lên, chậm rãi mở mắt.

Trong mắt gã thoạt đầu là mờ mịt, nhưng ngay sau đó gã trợn to mắt, nhanh chóng đứng dậy, nhìn xung quanh đồng thời kiểm tra cơ thể mình.

Khi phát hiện mọi thứ đều bình thường, ánh mắt gã hiện lên sự nghi ngờ.

'Sao ta nhớ, trước khi hôn mê, trong cơ thể ta dường như có thứ gì đó đang nuốt chửng mọi thứ của ta..."

"Nhưng bây giờ không có bất kỳ điêu gì khác thường, ngược lại còn cảm thấy một sự thông suốt chưa từng có, như thể đã được thanh tẩy?"

Long Cửu mờ mịt, nhưng những trải nghiệm trong quá khứ khiến gã nhanh chóng thích ứng.

"Chín phần mười, là ta sau khi hôn mê, lại gặp được ân nhân.”

Nghĩ đến đây, trong lòng Long Cửu dâng lên sự phấn khởi, hiện tại gã đã tặng hết tất cả lệnh bài, theo kế hoạch của gã, tiếp theo là chờ những ân nhân đó đến Bắc Mệnh Vương tộc tìm mình.

"Ta ở Bắc Mệnh Vương tộc, chắc chắn sẽ trỗi dậy!"

Long Cửu hít sâu, chuẩn bị rời đi, nhưng khi bước chân ra gã lại thu về, cúi đầu bái lạy bốn phương, lớn tiếng nói.

"Đa tạ ân nhân, tiểu nhân Long Cửu của Bắc Mệnh Vương tộc."

"Ân cứu mạng của ân nhân, tiểu nhân không có gì đền đáp, sau này nếu ân nhân đến Bắc Mệnh Vương tộc, chỉ cần sai bảo, ta nhất định dốc hết sức mình để báo đáp."

Nói xong, Long Cửu bái thêm một lần nữa, rồi bay lên không trung, lao nhanh về phía xa.

Bầu trời, vì có gió thổi, bởi thêm tuyết bay, thoạt nhìn một mảnh lờ mờ như tinh không.

Mây mù cuộn trào, như những tỉnh vân.

Khi thì rõ ràng, lúc lại mơ hồ.

Tinh vân, bốc lên.

Ngoài tinh không của thế giới Vọng Cổ, trong hư vô xa xôi, một vùng tối tăm.

Rất nhanh, trong vùng tối tăm này xuất hiện một điểm sáng trắng.

Điểm sáng đó càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một khối sáng khổng lồ.

Nó không ngừng phồng lên, rồi lại không ngừng co lại, bên trong có tiếng thì thâm mơ hồ, liên tục vang lên.

"Tỉnh hoàn vạn cổ, chúng giới sinh linh.'

"Danh ta Tinh Miểu, chưởng quyền tuyên cổ."

"Niệm tụng danh ta, ban cho may mắn."

"Quỳ bái thân ta, vĩnh sinh y tồn." Tiếng thì thâm từ khối sáng này lan ra, lan tỏa trong tinh hoàn, như những hạt giống rơi xuống khắp nơi... nhiều nhất là rơi vào Vọng Cổ.

Những sợi dây nối với nó, chỉ dẫn phương hướng, không ngừng tiến lên.

Cho đến khi, có một sợi dây sau khi lấp lánh, khi kết nối với nó lập tức nhanh chóng mờ dần, cuối cùng "cạch" một tiếng, đứt đoạn.

Khối sáng chấn động, ánh sáng bên trong lập tức khuếch tán.

Nhưng chỉ đến đó, trong khối sáng không có ý thức, chỉ có tiếng thì thâm bản năng...

Hứa Thanh ngẩng đầu, cái kéo lần nữa cắt đứt, cắt đứt tiếng thì thâm đột ngột xuất hiện bên tai.

Trên đường trở lại chỗ Nhị Ngưu, đây đã là lần thứ bảy tiếng thì thâm này đột nhiên xuất hiện bên tai.

Hứa Thanh cũng không bất ngờ. Mỗi lần xuất hiện thì chỉ cần cắt đứt, mà theo từng lần cắt đứt, tiếng nói này càng nhỏ dần, lần vừa rồi gân như không thể nghe thấy.

"Cuối cùng, vị thân đã từng ngã xuống chỉ còn lại chân danh."

Hứa Thanh nhìn lên bầu trời, rồi thu ánh mắt lại, thân hình biến mất trong gió tuyết, theo tiếng gió, theo âm thanh vạn vật, hắn xuyên qua hư vô.

Cuối cùng trước ngày hẹn với Nhị Ngưu, Hứa Thanh trở vê.

Nhị Ngưu vẫn chưa xong việc.

Lại vài ngày trôi qua, Hứa Thanh ngồi xếp bằng trên băng nguyên, đôi mắt mở ra.

Lớp băng dưới thân hắn am âm sụp đổ, một thân ảnh yêu kiều từ dưới băng vọt lên, từng bước đi tới, đến trước mặt Hứa Thanh.

Đó là một nữ tử.

Sự xuất hiện của nàng như gió xuân thổi trong thế giới băng giá, mang lại một sắc màu đặc biệt cho trời đất ảm đạm này.

Khuôn mặt nàng như một bức tranh tinh xảo, mịn màng và sống động.

Mày như trăng non, tựa dòng suối trong núi, tươi mát tự nhiên.

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, lấp lánh trí tuệ, như có thể thấu hiểu mọi thứ trên thế gian, khóe miệng hơi nhếch lên, tỏa ra sự tự tin điềm tĩnh, như thể dù đối mặt với bất kỳ tình huống nào, nàng cũng có thể ung dung đối phó.

Đặc biệt là chiếc váy dài thanh nhã, tôn lên dáng người nàng một cách hoàn hảo. Vạt váy theo từng bước đi của nàng nhẹ nhàng lay động, như một cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn trong rừng hoa.

Khí chất của nàng đặc biệt cuốn hút, vừa có sự dịu dàng mềm mại của nữ nhân, vừa có sự độc lập mạnh mẽ.

Lúc này nàng đến gân, nở một nụ cười rực rỡ. "Thanh de de,nguoi thay ta dep không.'

Hứa Thanh trâm mặc.

Nữ tử này không ngừng lại, lúc này tay ngọc nâng lên vuốt tóc mai, ánh mắt tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng cười nói.

“Ta với Linh Nhi, ai đẹp hơn?”

Trán Hứa Thanh nổi gân xanh.

"Ta với hồ ly lẳng lơ kia, ai đẹp hơn?"

Thần quyền bên mắt phải Hứa Thanh loe sáng.

"Ta với Tử Huyền, ai đẹp hơn?"

Nữ tử uốn éo, cười tươi như hoa.

Thần quyên trong cơ thể Hứa Thanh bùng nổ, nhìn người trước mắt, hít sâu một hơi, sau đó lấy ra một ngọc giản lưu ảnh, bình tĩnh nói.

"Đại sư huynh vừa nói gì, ta nghe không rõ, ngươi nói lại lần nữa đi."

Nữ tử thần sắc nghiêm chỉnh, ho khan một tiếng, nhạt nhão nói. "Tiểu A Thanh, đừng đùa nữa, làm chính sự đi!"
Bình Luận (0)
Comment