Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2145 - Chương 2327: Khuôn Mặt Trong Ngọn Nến (2)

Chương 2327: Khuôn mặt trong ngọn nến (2) Chương 2327: Khuôn mặt trong ngọn nến (2)Chương 2327: Khuôn mặt trong ngọn nến (2)

Chuong 2327: Khuon mat trong ngon nen (2)

Hứa Thanh nhíu mày, cảm xúc của Tiểu Ảnh truyền đến quá đúng lúc, như thể đối phương luôn đợi mình nhận ra điều này.

“Tại sao không nói trước?”

Giọng Hứa Thanh lạnh lùng.

"Chủ... Ta... Không thể... Tại đây... Ánh nến... Giới hạn... Không thể nói..."

Tiểu Ảnh lo lắng, nhanh chóng truyền cảm xúc.

Ý của nó, Hứa Thanh hiểu, vì giới hạn của cái gọi là ánh nến tại đây nên không thể nói ra, cần Hứa Thanh tự phản ứng lại mới có thể nói.

Nếu là lúc khác, Hứa Thanh chắc chắn sẽ nghiên cứu về việc này của Tiểu Ảnh, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc.

Vì vậy hắn nén lại chuyện này, theo tâm niệm vừa động, ra lệnh cho Tiểu Anh.

Ngay lập tức khí tức của Tiểu Ảnh bùng phát, bao phủ toàn thân Hứa Thanh.

Hứa Thanh và Tiểu Ảnh, khi trước lúc gặp nguy hiểm sẽ chọn hợp nhất, mà sau khi hợp nhất thì sức mạnh của Hứa Thanh sẽ bị áp chế, chỉ một số thần thông đặc biệt mới có thể sử dụng như thường.

Tất cả điều này đổi lại, là sức mạnh thân thể sẽ tăng mạnh.

Sau đó khi tu vi của Hứa Thanh tăng lên, dân dần không cần hợp nhất với Tiểu Ảnh, cho đến lúc này sự hợp nhất lại xuất hiện.

Trong nháy mắt, Tiểu Ảnh hóa thành hắc bào bao phủ Hứa Thanh, còn tạo thành áo choàng đen phía sau, theo tóc tím tung bay, sức mạnh thân thể kinh khủng bộc phát từ Hứa Thanh.

Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.

Đáng kinh ngạc hơn, là đôi mắt Hứa Thanh trở thành một mảnh đen nhánh.

Ngay sau đó, dùng mắt của Tiểu Ảnh nhìn thế giới...

Thế giới như bị lột bỏ lớp mặt nạ, lộ ra hình dáng thực sự!

Bầu trời, là trống rỗng.

Tinh không, là hư vô.

Phần cuối, là bằng ngọc.

Bụi trần và ngôi sao xung quanh trở thành những bức tranh, sơn mạch và đại địa đều là một phần của bức tranh.

Chỉ có ngọn nến đỏ là như cũ, vẫn cháy một cách quỷ di.

Còn lại là... những tồn tại kỳ lạ mà trước đó không thể nhìn thấy, lần này... Hứa Thanh đã thấy rõ.

Đó chính là ngoài ánh sáng của ngọn nến, hiện ra những bóng đen!

Hình dạng của chúng thường thay đổi, đôi khi hình người, lúc lại hình thú, lúc thì không theo quy luật, đôi khi thành sợi tơ, thiên kì bách quái, nhưng màu sắc đều đen nhánh, bản chất đều là dạng bóng mời

Qua vô số năm, những tu sĩ bị đồng hóa trong bí cảnh nơi đây, thân thể của họ biến mất, để lại... chỉ có cái bóng.

Mà bí cảnh này, thực chất là một thế giới tranh dạng chiếu bóng!

Phát hiện đó khiến tâm thân Hứa Thanh dậy sóng.

Nguồn gốc của Tiểu Ảnh vốn là một bí ẩn trong lòng hắn, không thể tìm ra câu trả lời.

Nhưng hôm nay... dường như đã tìm được manh mối.

Hứa Thanh đột ngột ngước nhìn, nhìn về phía ngọn nến đỏ xa xa, đôi mắt co lại, trong khi đó vô số bóng xung quanh lao mạnh về phía Hứa Thanh.

Ngay lập tức, với việc Hứa Thanh bùng phát Huyền Dương Tiên Quang lần nữa, ánh sáng và nhiệt lượng từ cơ thể hắn lan tỏa bát phương, tiếng kêu gào thảm thiết bỗng vang vọng. Giống như một số thần thông đặc biệt, tiên quang là một trong những pháp thuật có thể triển khai dưới sự hợp nhất với Tiểu Ảnh.

Những cái bóng trước đó không thể bị diệt, lúc này dưới ánh sáng của tiên quang, nhanh chóng mờ dần, trong tiếng kêu thảm thiết, tan thành khói.

Nhiệt độ xung quanh, cũng lập tức tăng lên.

Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, lao nhanh về phía trước, suốt đường tiên quang chiếu sáng, vọt qua hồ nước, bay qua sơn mạch, nơi đi qua những cái bóng từ bát phương đều tan vỡ, cho đến một nén nhang sau, một hạp cốc khổng lồ hiện ra trước mắt Hứa Thanh.

Chỉ là trong mắt Hứa Thanh, hạp cốc này... tương tự như hồ nước và sơn mạch, đều được vẽ ra.

Dù có vẻ chân thực, nhưng thực ra không thể bước vào.

Hắn đứng bên bờ hạp cốc, trầm ngâm một lúc, sau đó tiên quang trên cơ thể lại lóe lên, được Hứa Thanh chiếu vào hạp cốc, liên tục quét qua.

Sau vài lần, sắc đen nhánh trong mắt Hứa Thanh dần biến mất, giải trừ hợp nhất với Tiểu Ảnh.

Thế giới trong mắt Hứa Thanh trở lại như ban đầu, hạp cốc trước mắt không còn là vẽ ra, mà thực sự tôn tại.

Bên trong tối đen, không thấy rõ cụ thể.

Hứa Thanh đứng bên bờ hạp cốc, quét mắt một lượt rồi nhấc chân bước vào hạp cốc.

Thần tri của hắn tản ra, bao phủ toàn bộ khu vực hạp cốc, bắt đầu tìm kiếm.

Hắn cần tìm ra nguồn gốc của bụi trắng trong vận mệnh Huyết Trần Tử.

Chỉ là... theo thời gian trôi qua, một lúc lâu sau thân ảnh Hứa Thanh từ hạp cốc bay ra, đứng giữa không trung trên hạp cốc, hắn nhăn mày lại. Hạp cốc này tuy sâu, nhưng tổng thể không lớn.

Vì vậy trong một canh giờ, không chỉ dùng thần tri thăm dò toàn bộ, mà Hứa Thanh còn tự mình đi qua mọi nơi trong hạp cốc để quan sát bằng mắt, nhưng cuối cùng đều không thu được gì.

Hắn không tìm thấy bất kỳ nơi nào có thể có bụi trắng, cũng không cảm nhận được dấu vết gì.

Như thể đã đến nhầm chỗ.

"Không phải ở đây sao?"

"Nhưng trong ký ức của Huyết Trần Tử, bụi trắng trong vận mệnh của gã, rõ ràng là sau khi vào đây mới xuất hiện."

Hứa Thanh suy tư, lúc lâu sau hắn đột nhiên lao lên trên, trong nháy mắt đã đến không trung rôi nhìn xuống đại địa, những gì thấy đều bình thường.

Vì vậy hắn lại bay lên, cho đến khi rời khỏi ngôi sao này, vờn quanh ngôi sao và liên tục quan sát, vẫn không có chút manh mối nào. "Vậy thì..."

Hứa Thanh truyền ý niệm, ngay lập tức Tiểu Ảnh lại hợp nhất với hắn, đôi mắt lại trở nên đen kịt, Hứa Thanh đứng ở độ cao này, lại nhìn xuống ngôi sao phía dưới.

Cái nhìn này, khiến mắt Hứa Thanh mở to

Trong mắt Tiểu Ảnh, hạp cốc được vẽ ra đó... như một cái miệng mở ra.

Sơn mạch ở xa, như cái mũi.

Hai hồ nước chỗ càng xa hơn, tựa đôi mắt.

Ngôi sao này, đâu phải ngôi sao, đây rõ ràng là một khuôn mặt!
Bình Luận (0)
Comment