Chương 2381: Phần mộ trong màn mưa (1)
Chương 2381: Phần mộ trong màn mưa (1)Chương 2381: Phần mộ trong màn mưa (1)
Chuong 2381: Phan mo trong man mua (1)
Trong mảnh ký ức chưa biết của Minh Viêm Đại Đế, trên cánh đồng đen tối, có một khe rãnh khổng lồ.
Như một vực sâu không đáy.
Trong đáy vực, một lão giả mặc hắc bào đang tiến bước.
Dung mạo của lão không còn giống Minh Viêm nữa, mà là một gương mặt đầy tang thương.
Chính là người mặc hắc bào đã xuất hiện trong đạo đài của Ma Vũ Đại Đế.
Những tiếng kêu leng keng của xích sắt trên người lão hòa cùng tiếng nứt cháy mạnh mẽ, nhưng điều này không mang lại bất kỳ biểu hiện đau đớn nào cho lão, ngược lại, sự hứng khởi lại tràn ngập toàn thân.
"Sắp tới rồi..."
Lão giả hắc bào thở gấp, tăng tốc bước chân, càng lúc càng nhanh, cuối cùng sau một nén nhang lão dừng lại.
Trước mặt lão là điểm cuối của vực sâu, nơi đây có một cái giếng.
Đứng bên giếng, lão giả lộ ra vẻ kích động, cúi đầu nhìn xuống.
Trong giếng có nước, mặt nước phản chiếu một thế giới mờ ảo.
Thế giới đó u ám, tràn ngập tử vong.
Đang mưa...
“Chính là đây!
Lão giả hít sâu, ánh mắt kiên quyết, cơ thể lao thẳng xuống giếng.
Cùng lúc đó, trong mảnh ký ức đầy tiếng chim hót hoa thơm, nơi đây giống như tiên cảnh, mây trắng bồng bềnh, tiên hạc bay lượn.
Những ngọn tiên sơn sừng sững trên mặt đất, giữa màn mây mờ ảo, có thể thấy vô số tiên cung.
Trước cửa đại điện thứ mười bảy, thiếu chủ Vân gia đứng đó nhìn trời đất, giọng khan khàn, lẩm bẩm.
"Sắp mưa rồi."
Nói xong, gã đẩy cửa đại điện trước mặt.
Khi cửa điện mở ra, bầu trời của thế giới này bắt đầu nổi gió.
Mo mịt, như có hơi ẩm tràn ngập thế gian.
Bên trong đại điện mở rộng, tối tăm, đang có mưa.
Thiếu chủ Vân gia như đang hành hương, bước vào với vẻ kính cẩn.
Cùng lúc đó, tại nơi bế quan của Minh Viêm Đại Đế, những người từ Tây Ma Vũ đến, cùng với Lâm Khôn từ Đông Ma Vũ, họ cũng rời khỏi mảnh ký ức ban đầu bằng cách của riêng mình.
Bằng các phương thức khác nhau, họ khám phá trong các mảnh ký ức khác.
Trong quá trình khám phá này, các mảnh ký ức nơi họ ở dần dần xuất hiện cùng một kiểu thay đổi thời tiết. Mây mù cuộn trào, mưa rơi xuống.
"Mưa rồi?"
Một giọt mưa rơi xuống trước mặt Hứa Thanh, đọng trên lá của Thánh Thiên Thần Đằng.
Trời tối xám, các khe nứt và lỗ hổng đang từ từ khép lại, chỉ còn những khu vực khác, mây mù tụ tập, từng giọt mưa rơi xuống.
Rơi trên người Hứa Thanh, cũng rơi trên đất, rơi cả trên tóc của Nhị Ngưu đang ngạo nghễ mở miệng.
“Đại sư huynh, chúng ta di thôi.'
Hứa Thanh bình tĩnh nói, mục tiêu tiếp theo của hắn là tìm Nữ Đế.
Dù sao ở nơi kỳ lạ này, sau những gì đã trải qua, Hứa Thanh cảm thấy đi cùng Nữ Đế là an toàn nhất.
Nhưng rõ ràng Nhị Ngưu không nghĩ vậy.
Trong lòng y, bản thân trên ngôi sao này có thể nói là vô cùng khốn đốn. Đặc biệt là sau màn xuất hiện hoành tráng của Hứa Thanh, lòng kiêu hãnh của Nhị Ngưu bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Nơi quái quỷ này, nếu ta không lấy được gì, thì trước đó chịu khổ vô ích rồi."
Nhưng bên ngoài y vẫn giữ vẻ ngạo mạn, nhàn nhạt nói.
"Tiểu A Thanh, chúng ta không cần vội rời đi, ngôi sao này đã bị đại sư huynh ngươi chinh phục, tiếp theo sẽ là lúc hái quả cơ duyên."
"Ngươi vận may tốt, đến vừa đúng lúc, làm đại sư huynh nên ta sẽ không tính toán với ngươi, để ngươi chứng kiến sự trỗi dậy của tai"
Nhị Ngưu ngẩng đầu, vai rung lên, vung tay áo trống không.
Bày ra vẻ kiêu ngạo.
Chỉ là với một chân và một tay, cùng với mái tóc rối tung và thân thể đầy vết thương, lúc này trông Nhị Ngưu có chút thảm thương. Hứa Thanh thở dài trong lòng, biết rõ tính cách tranh thắng của đại sư huynh mình lại nổi lên.
Vì vậy hắn nhảy xuống từ Thần Đẳng, đứng trước Nhị Ngưu và phối hợp hỏi:
"Cơ duyên gì?”
"Đương nhiên là đại cơ duyên mà Minh Viêm Đại Đế năm xưa đạt được ở đây!"
Mắt Nhị Ngưu sáng lên, liếm môi nhìn khắp nơi, thấy ngôi sao này can cỗi, đầy xác chết và giòi bọ, y nói với giọng trầm.
"Tiểu A Thanh, ngươi mới đến, không rõ những gì ta đã trải qua. Ta đã khám phá nơi này, phân tích ra nguyên nhân và kết quả."
"Đừng nhìn bề ngoài nơi này tồi tệ, nhưng thực ra theo nhận định của ta, những nơi trông không ra gì thế này, lại ẩn chứa đại cơ duyên."
"Dù sao, mảnh ký ức này của Minh Viêm Đại Đế có thể tạo thành thế giới, chứng tỏ năm xưa nơi này để lại ấn tượng sâu đậm cho ngài...' "Mà ta đã phân tích, thân thể hóa thành Minh Viêm của ta bị trọng thương và hấp hối ở đây, vậy ngài đã hồi phục như thế nào? Làm sao rời khỏi đây?"
"Theo cách thông thường, ngài chắc chắn đã chết, nhưng lại rời đi được."
"Điều này đủ chứng tỏ, nơi này ẩn chứa một đại cơ duyên, Minh Viêm Đại Đế đã đạt được cơ duyên này!"
"Cơ duyên này, vì ta hóa thành Minh Viêm ở đây, chỉ mình ta có thể đạt được!"
Lời nói của Nhị Ngưu chắc chắn, Hứa Thanh nghe xong hiểu rõ ngọn ngành, ánh mắt sáng lên.
Vì vậy cũng nhìn quanh, suy nghĩ.
Thấy Hứa Thanh đồng tình với nhận định của mình, Nhị Ngưu càng cảm thấy phán đoán của mình đúng, vì vậy hắn ho khan một tiếng.
"Vì vậy, hình dạng thảm thương của ta lúc này, việc bị đám giòi bọ kia đuổi theo trước đó, thực ra đều là ta cố tình làm, ta đang cố gắng trải nghiệm sự tuyệt vọng của Minh Viêm Đại Đế năm xưa."
Nhị Ngưu nói một hồi, cuối cùng cũng dẫn đến câu nói đó.
Phải nói rằng, Nhị Ngưu không dễ dàng, mà những lời của y, nghe ra lại có chút lý lẽ.
Hứa Thanh nhướng mày, nhìn Nhị Ngưu.
"Đại sư huynh, ngươi tìm được cơ duyên đó chưa?”