Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2204 - Chương 2386: Bên Trong, Có Chí Bảo

Chương 2386: Bên trong, có chí bảo Chương 2386: Bên trong, có chí bảoChương 2386: Bên trong, có chí bảo

Chương 2386: Bên trong, có chí bảo

Nữ Đế thu lại ánh mắt xuyên qua cửa đá nhìn vào tiên hài, lẩm bẩm trong lòng, sau đó nhìn về phía bảy cánh cửa đá khác ngoài chỗ bản thân mình.

Sau khi quét qua từng cánh cửa, ánh mắt Nữ Đế dừng lại ở cánh cửa đá thứ ba, sau đó nhắm mắt, ngôi xuống khoanh chân, lặng lẽ chờ đợi.

Còn phía sau cánh cửa thứ ba, người áo đen toàn thân quấn xích sắt, từ khi đến nơi bế quan của Minh Viêm Đại Đế đã luôn hành tung kỳ bí... gã đang đứng đó.

Gã nhìn chằm chằm vào cửa đá trước mặt, như thể ánh mắt có thể xuyên qua, quan sát địa cung và viên tinh thạch đen trong tay tiên hài bên trong.

Không hành động vội vàng, mà sắc mặt âm trầm, chọn ngồi xuống khoanh chân, cũng chờ đợi. Cùng lúc đó trong thế giới mưa, các phe khác cũng dựa vào kiến thức của mình, dùng các phương pháp khác nhau, tiến đến gần địa cung.

Họ tìm kiếm cánh cửa dẫn đến đó.

Trong việc tìm kiếm này họ có ưu thế, một phần do thông tin họ có về nơi bế quan của Minh Viêm Đại Đế, phần khác là do tu vi của họ, khiến họ dễ dàng cảm nhận vị trí của cửa.

Có thể nói, những người đến nơi bế quan của Minh Viêm Đại Đế, ngoài Hứa Thanh và Nhị Ngưu, đều là những kẻ mạnh mẽ, tâm cơ sâu dầy.

Chỉ có Hứa Thanh và Nhị Ngưu như ruồi không đầu, trong thế giới mưa, không biết gì vê cửa hay địa cung.

Họ gặp vận rủi liên tục, sau khi tiễn vị Chúa Tể kia rời đi, họ lại triệu hồi hàng chục lần xác khô từ khu mộ mới có thể thực sự làm no gia đình đầu lâu.

Trong thời gian này, họ thậm chí không có thời gian kiểm tra túi trữ vật. Sự tiêu hao này khiến Hứa Thanh và Nhị Ngưu mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thân.

Nhưng cũng có lợi ích, đó là việc sử dụng sương xám của họ, từ thô sơ và lạ lãm đã trở nên thành thạo hơn nhiều, đạt đến mức độ tinh tế.

Đặc biệt là Nhị Ngưu, nhờ việc liên tục luyện tập bị động này, giờ đây đã gần như điêu luyện.

Còn về tự do... vẫn chưa có, nhưng khi gia đình đầu lâu ăn no, chúng mang Hứa Thanh và Nhị Ngưu trở về tổ.

Tổ của chúng là một ngôi mộ lớn tuyệt thết

Ngôi mộ này như một ngọn núi.

Hứa Thanh và Nhị Ngưu chưa từng thấy ngọn núi nào rộng lớn như vậy, cao như chạm den trời, phạm vi rộng như tòa thành khổng lô, sừng sững ở đó như đỉnh cao của thế giới.

Bên trong ngôi mộ, có nhiêu địa cung cùng với hàng loạt cấm chế, nhưng với sự trở về của gia đình đầu lâu, những cấm chế đều trở nên vô dụng.

Sau khi trở về tổ, gia đình đầu lâu tản ra, hai đầu lâu lớn đi vào cung chính, nhắm mắt ngủ.

Các đầu lâu nhỏ cũng quay vê cung của mình, rồi cũng ngủ say.

Rõ ràng lần này chúng ăn quá no, giờ đều đang tiêu hóa.

Trong chốc lát, tiếng thở như sấm rền vang trong địa cung.

Hứa Thanh và Nhị Ngưu có lại một phần tự do.

"Chỉ có ngôi mộ lớn như vậy, mới có thể chứa gia đình này..."

“Nhìn từ góc độ đó, có lễ gia đình này cũng từng là xác khô, chỉ là về sau không biết vì lý do gì xuất hiện linh trí, phục sinh ở mức độ nhất định."

Nhị Ngưu nhìn Hứa Thanh, cả hai trao đổi ánh mắt, sau một lúc xác định gia đình đầu lâu đã ngủ say, họ cẩn thận lùi lại, tìm cách rời đi.

Nhưng nhanh chóng họ thở dài.

Tự do của họ chỉ có mức độ nhất định.

Có thể di chuyển tự do trong khu mộ, nhưng không thể rời đi.

Cấm chế là một trở ngại, nhưng vấn đề quan trọng nhất là khi họ rời xa một khoảng nhất định, sẽ cảm thấy tâm trí bất an.

Tiếng ngáy như sấm sẽ ngưng lại, như thể đầu lâu lớn sẽ tỉnh dậy trong chớp mắt.

"Chết tiệt, chúng hoàn toàn không cho chúng ta chạy trốn."

"Chắc chắn chúng chưa bao giờ ăn no như vậy, nên nghiện rồi!"

Nhị Ngưu tức giận, kiểm tra các vật phẩm lấy từ chỗ Chúa Tể kia, dường như chỉ có tính toán thu hoạch mới giúp y cảm thấy cân bằng.

Hứa Thanh suy nghĩ, không nhìn những vật phẩm Nhị Ngưu đang kiểm tra mà nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua từng hướng địa cung, rồi đột nhiên lên tiếng.

"Đại sư huynh, theo lý thuyết của ngươi về hành tinh cằn cỗi kia..."

"Ngươi đoán Minh Viêm chắc chắn có cơ duyên, nên càng là nơi khốn cùng cằn cỗi, càng có tạo hóa."

"Vậy... còn nơi này thì sao?”

Ánh mắt Hứa Thanh lấp lánh.

"Ta quan sát số lượng địa cung ở đây, hoàn toàn phù hợp với gia đình này, mà khi chúng trở vê thấy những cấm chế đó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không cản trở chúng chút nào."

"Vậy, rất có thể, đây thực sự là khu mộ của gia đình này."

"Nếu những suy đoán này là đúng, chúng đã phục sinh thế nào? Có phải vì nơi đây có cơ duyên tạo hóa nào đó, khiến chúng khác biệt với những xác khô khác!" Hứa Thanh nói, nhìn về phía Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu suy nghĩ, nghe đến cuối cùng, mắt sáng lên.

"Giỏi lắm Tiểu A Thanh, phân tích của ngươi giống hệt ta nghĩ!"

“Ta vừa mới định nói, chúng ta nên tìm kiếm kỹ nơi này."

Nhị Ngưu xoa tay, nhìn quanh.

Hứa Thanh không để ý đến việc ai nghĩ ra ý tưởng, thấy đại sư huynh đồng ý, liên không chần chừ, cả hai tách ra tìm kiếm chỗ khả nghi.

Thời gian chầm chậm trôi.

Bảy ngày nhanh chóng qua đi.

Gia đình đầu lâu vẫn ngủ say, rõ ràng trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, còn Hứa Thanh và Nhị Ngưu trong bảy ngày này gần như đã tìm kiếm khắp mọi nơi có thể.

Thậm chí những cung điện của đầu lâu nhỏ, cả hai cũng đã chia nhau kiểm tra. Nhưng về cơ duyên, họ không thu hoạch được gì.

Mọi thứ trong địa cung đều trống rỗng, dù có vật phẩm thì cũng đã mục nát, không còn giá trị.

Cuối cùng, họ xuất hiện trước cung điện chính nơi hai đầu lâu lớn đang nằm.

Đây là nơi duy nhất họ nghĩ có thể có cơ duyên mà chưa vào.

"Chẳng lẽ bên trong có?"

Nhị Ngưu thở dốc.

Ánh mắt Hứa Thanh lóe sáng.

Dù rằng bước vào cung chính nơi hai đầu lâu lớn tồn tại có nguy hiểm, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, dù có nguy hiểm cũng không còn cách nào khác.

Vì vậy sau khi trao đổi ánh mắt, cả hai quyết tâm, bước vào cung chính.

Vừa vào, tiếng ngáy như sấm rền vang.

Hai đầu lâu lớn nằm sát nhau, ngủ say. Cả cung điện chính, giống như bên ngoài, trống rỗng không có gì, chỉ là... cuối cùng có một cánh cửa đá.

Cửa này mang vẻ cổ xưa, các ấn ký khắc trên đó toát lên ý vị của năm tháng, như đã tồn tại rất lâu.

Thấy cánh cửa này, lòng Hứa Thanh và Nhị Ngưu đều dậy sóng.

Họ đã tìm khắp nơi, chỉ có cánh cửa này mang đến cho họ cảm giác khác thường.

Vì vậy sau khi trao đổi ánh mắt, họ lại thăm dò hai đầu lâu lớn, rồi cẩn thận tiến về phía cửa đá.

Đến gần cửa, Hứa Thanh và Nhị Ngưu đều giật mình.

Cảm giác cổ xưa từ cửa này tỏa ra rất nhiều, còn có khí tức tử vong dày đặc, như từ bên trong cửa tràn ra.

"Bên trong, có chí bảo!!"

Nhị Ngưu thở gấp, ngửi vài cái, mắt lóe sáng, cơn điên loạn trỗi dậy. "Theo cảm giác của ta, dựa theo trực giác tìm bảo vật, Tiểu A Thanh, bảo vật bên trong không thể xem thường!!"

Nhị Ngưu liếm môi bước nhanh tới, tay chạm vào cửa đá, cảm nhận tim đập nhanh, càng chắc chắn phán đoán của mình, liền cố sức đẩy.

Cửa không hề nhúc nhích.

Dù Hứa Thanh cùng ra sức, cửa đá chỉ khẽ rung, nhưng không mở ra.

Nhị Ngưu lo lắng.

Mắt y lóe lên ánh xanh, ra hiệu cho Hứa Thanh, Hứa Thanh liền quay lại nhìn về phía hai đầu lâu lớn đang ngủ say.

Ánh mắt dừng lại ở đầu lâu đã bắt họ đến đây, cúi người bái lạy.

"Tiền bối, chuyến đi này, cảm tạ ngài đã chăm sóc.'

"Nếu nói ngài đưa chúng ta đến đây mà không có ý định để chúng ta mở cửa, vấn bối không tin."

"Vậy xin tiền bối trợ giúp một chút." Suốt đường đi, đầu lâu lớn không hề nói một lời, mọi thứ dường như đều là hành động theo bản năng, nhưng thần sắc dường như mỉm cười của nó luôn hiện lên trong tâm trí Hứa Thanh.

Và việc chúng ngầm đồng ý để họ trấn lột Chúa Tể...

Hứa Thanh không tin đối phương trí tuệ không cao, dựa vào phán đoán này, đưa họ đến đây và để họ qua cửa, chắc chắn có lý do.

Đây rõ ràng cũng là phán đoán của Nhị Ngưu, nên khi Hứa Thanh cúi đầu, Nhị Ngưu cũng cúi đầu thật sâu.

Tiếng ngáy lập tức ngừng.

Hai đầu lâu mở mắt, nhìn Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Sau đó ánh mắt họ dời đi, nhìn vào cửa đá, thần sắc trở nên nghiêm túc và kính cẩn, đầy vẻ e ngại.

Nhưng cuối cùng, có lẽ phán đoán của Hứa Thanh và Nhị Ngưu đúng, hoặc vì lý do nào khác, hai đầu lâu nhìn nhau, đồng thời thổi một hơi.

Hai hơi thở này, vô thanh vô tức phả lên cửa đá.

Cửa đá lập tức rung chuyển, Hứa Thanh và Nhị Ngưu nhân cơ hội này, cùng phát lực, cố đẩy.

Cuối cùng, cửa đá rung mạnh, hé ra một khe hở.

Ngay khi khe hở xuất hiện, khí tức tử vong tràn ra, kèm theo làn sóng đạo ngân.

Hứa Thanh và Nhị Ngưu giật mình, qua khe hở, ánh mắt họ xuyên thấy một cảnh tượng... tạo nên cơn bão trong tâm trí, làm dậy sóng mạnh mẽ.

Địa cung rộng lớn.

Vô số hài cốt, chất đây bàn thờ.

Tiên hài khoanh chân cùng hàng loạt ấn ký truyền thừa và đạo ngân quyền hành.

Còn có những bảo vật Đại Đế lơ lửng xung quanh. "Minh Viêm Đại Đế, nơi bế quan!"

Bảy chữ này lập tức hiện lên trong đầu Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Đồng thời họ cũng chú ý thấy, trong địa cung còn có các cửa đá khác.

Có cửa đóng kín, có cửa... mở ra.

Mà sau những cửa mở, có bóng người ngồi khoanh chân.

Tổng cộng ba người.

Chính là những kẻ từ Tây Ma Vũ cùng vào đạo đài với hol

Khi Hứa Thanh và Nhị Ngưu nhìn họ, ba bên kia cũng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua khe cửa nơi Hứa Thanh và Nhị Ngưu.

Giao nhau trong khoảnh khắc.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment