Chương 2413: Nhất niệm buông bỏ, chính là tái sinh (1)
Chương 2413: Nhất niệm buông bỏ, chính là tái sinh (1)Chương 2413: Nhất niệm buông bỏ, chính là tái sinh (1)
Chương 2413: Nhất niệm buông bỏ, chính là tái sinh (1)
Trong cuộc đời nhiều việc, khó khăn nhất chính là buông bỏ.
Bởi vì không thể buông bỏ, nên mới có chấp niệm.
Đặc biệt là sinh tử.
Của mình, và của người khác.
Chấp niệm sinh tử khó mà buông bỏ, trong lòng luôn có hy vọng.
Nhưng... có nhiều việc, không phải có hy vọng thì nhất định không tuyệt vọng.
Đáng tiếc, nhiều khi mới chính là chủ âm của thế giới này.
Bởi vì thế giới là băng lãnh, bởi vì trời đất là lạnh lùng.
Giống như, trên tượng Chấp Kiếm Đại Đế, ngọn lửa sinh mệnh sắp bừng cháy, nhưng lại sụp đổ.
Dầu đèn đã cạn. Không thể thực sự bừng cháy.
Dù đã hiến tế Ma Vũ thánh địa.
Dù đã khôi phục đạo quả Uẩn Sinh.
Vẫn như thế.
Chỉ có âm thanh đầy chấp niệm từ Nữ Đế vang vọng trong trời đất, trở thành tiếng vọng của thiên sơn vạn thủy, mang theo sự không cam lòng.
Nàng là thân linh, nhưng thần linh... Hiển nhiên cũng không phải không gì không làm được, chẳng phải toàn năng.
Nàng thậm chí cắn răng, phun ra thần huyết của mình.
Dùng thần huyết, thành sinh cơ.
Kết ấn thiêu đốt, dung nhập vào tượng Đại Đế, muốn trợ giúp.
Thậm chí, Hứa Thanh cũng không chút do dự chọn cách tương tự, toàn lực phát ra sinh cơ của mình, tụ hợp huyết khí của mình, dùng sức mạnh bản thân, dùng đạo của bản thân, dùng tất cả của mình trợ giúp Đại Đế. Ngay cả Nhị Ngưu cũng thở dài, gửi đi lực lượng của mình.
Nhưng kết quả... vẫn không thay đổi nhiều.
Giống như tồn tại một rãnh nứt, chia cắt âm dương.
Khí tức sụp đổ trên tượng Đại Đế vẫn tiếp tục.
Cuộc phục sinh này, bây giờ không thể tránh khỏi mà đi tới thất bại.
Vì thế cay đắng, phủ lên toàn bộ thế giới nơi đây.
"Sao lại như vậy...'
Nữ Đế đột ngột ngẩng đầu, trong lòng nàng vẫn chưa từ bỏ, dù mọi kết cục đều chỉ về thất bại, nhưng nàng vẫn trong khoảnh khắc này, toàn diện bộc phát thân uy Thần Đài.
Cố gắng kích phát thêm sức mạnh bản thân, muốn nghịch chuyển tất cả.
Ngay tại khoảnh khắc nàng muốn tiêu hao mọi thứ, một tiếng thở dài tang thương nhẹ nhàng vang lên trong thế giới đạo quả.
"Ngốc tử."
Âm thanh quen thuộc khiến Hứa Thanh giật mình, tâm thần dao động, vô số hồi ức hiện ra trước mắt.
Nữ Đế cũng thở dốc mạnh, âm thanh đó, là nguồn gốc nhân tính của nàng.
Vì thế ánh mắt của hai người, cùng lúc nhìn về tượng Đại Đế.
Tượng này dung nhập ba hồn của Nhân tộc: ký ức, sông núi, khí vận, cùng với bảy phách của Nhân Hoàng, khí tức sinh mệnh đang sụp đổ, đột nhiên dừng lại.
Sau đó khí thế bừng lên.
Lần này, không có chút trở ngại nào, trực tiếp trở lại đỉnh phong, khí tức của Chấp Kiếm Đại Đế, khí thế của Đại Đế đỉnh phong bùng nổ trong toàn thế giới.
Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.
Thế giới rung chuyển, thánh địa nổ vang, Vọng Cổ đại lục cũng vang vọng.
Thân tượng cũng nhanh chóng biến mất, cuối cùng trở thành huyết nhục, trở thành một hình bóng đã lâu không gặp.
Lão, mở mắt ra.
Chấp Kiếm Đại Đế.
Lão đứng trên biển trong suốt, hình bóng dù già nua, khí tức tử vong dù vây quanh, nhưng lưng thẳng tắp, thân thể cao lớn.
Ánh mắt mang theo sự ôn hòa, nhìn về phía trước tất cả, xuyên qua thế giới này, lướt qua Ma Vũ thánh địa, nhìn vê phía Nhân tộc.
Lão nhìn địa vực của Nhân tộc hiện nay, nhìn những bóng người trong Nhân tộc, nhìn sông núi, nhìn khí vận, nhìn tất cả.
Những gì xảy ra sau khi lão vẫn lạc, từ thiên đạo, từ chúng sinh, tràn vào tâm thân của lão.
Lão biết, sau khi mình vẫn lạc, thánh địa giáng lâm.
Lão biết, sau khi mình vẫn lạc, chiến tranh bùng phát.
Lão biết tất cả.
Một ý chí kiên cường cũng theo cảm nhận của lão, theo hiểu biết của lão bùng lên mạnh mẽ, vang dội trời đất.
Chỉ là... Hứa Thanh và Nữ Đế không xa, nhìn hình bóng của Đại Đế, trong lòng không thể khống chế được mà dâng lên nỗi buồn sâu đậm.
Bởi vì... trên người Đại Đế, lan tỏa khí tức tử vong cực độ.
Nước mắt, chảy ra từ khóe mắt Nữ Đế.
Nàng biết, mình... cuối cùng vẫn thất bại.
Đại Đế không thể phục sinh hoàn toàn, lực lượng từ đạo quỷ Uẩn Sinh, ba hồn bảy phách của Nhân tộc, chỉ giúp lão trở về ngắn ngủi.
Tâm Hứa Thanh như bị siết chặt, một cảm xúc không thể diễn tả khiến lòng hắn cay đắng, trống rỗng.
"Các ngươi...'
Trên biển trong suốt, Đại Đế khẽ lắc đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Nữ Đế và Hứa Thanh, thần sắc cũng trở nên dịu dàng.
"Hạ nhi."
Theo hai chữ này truyền ra, Nữ Đế run rẩy ngẩng đầu.
Khoảnh khắc này nàng không phải thân linh, không phải Nữ Đế, mà là nữ tử yếu đuối được cứu giúp năm đó.
Nước mắt nàng vẫn chảy, nhìn bóng hình như phụ thân trước mắt, ánh mắt mơ hồ.
"Ngươi đã làm rất tốt, cũng đã đủ rồi."
Đại Đế khàn giọng nói, bước tới đứng trước mặt Nữ Đế, giơ tay xoa đầu nàng, ánh mắt lộ ra tình yêu thương, như nhìn nhi nữ của mình.
"Chỉ là... ngươi tuy biết nhiều, nhưng không biết ta."
Đại Đế nhẹ giọng. "Lich su Nhan toc chi ghi lai viec ta bảo vệ Nhân tộc sau khi bản thể vẫn lạc bằng phân thân, không ghi lại nguyên nhân, đoạn đó đã bị ta xóa di
"Sự thật là, năm đó ta cùng thần linh của bộ tộc trung tâm Vọng Cổ chiến đấu, giải cứu Nhân tộc khỏi nguy cơ bị nô dịch, nhưng cái giá rất lớn, vẫn lạc không chỉ là bản thể, mà cả phân thân của ta... thực ra cũng đã vẫn lạc trong trận chiến đó.
"Là một người cố nhân, sau khi ta ngã xuống, đã dùng một đạo quả Vạn Diệu Uẩn Sinh giúp ta phục sinh."
"Lần phục sinh đó, thất bại nhưng cũng thành công."
"Thất bại, vì quả này chỉ có thể mang lại cơ hội phục sinh, không phải nhất định thành công, vì thế bản thể ta không thể trở về."
"Nói thành công, là vì cuối cùng, phân thân của ta vẫn lạc cùng bản thể, nhờ cơ hội đó, phục sinh." "Nói tóm lại, đạo quả Vạn Diệu Uẩn Sinh này, ta đã sử dụng một lần."
"Nên ta không thể, sử dụng lần thứ hai."
"Vì vậy, thất bại của cuộc phục sinh hôm nay, Hạ nhi, không liên quan đến ngươi.
Đại Đế khẽ nói, giọng chậm rãi, an ủi cảm xúc của Ly Hạ, lão không muốn đứa trẻ mình cứu giúp này, vì thất bại phục sinh lão mà tiếc nuối cả đời.