Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2230 - Chương 2415: Vô Hận, Vô Quý, Vô Hối (1)

Chương 2415: Vô hận, vô quý, vô hối (1) Chương 2415: Vô hận, vô quý, vô hối (1)Chương 2415: Vô hận, vô quý, vô hối (1)

Chương 2415: Vô hận, vô quý, vô hối (1)

Chiều dài của sinh mệnh, đối với rất nhiều người, khó mà đoán trước.

Đặc biệt trong thế giới tàn khốc này, có lẽ một lần ngoài ý muốn hoặc một lân giết chóc, sẽ chấm dứt tất cả.

Ngay cả thần linh mạnh mẽ cũng có thể vẫn lạc, cho dù là Chấp Kiếm Đại Đế, cuối cùng cũng có điểm kết thúc.

Nhưng... Đánh giá sự huy hoàng của sinh mệnh, chiều dài không bao giờ là tiêu chuẩn quan trọng nhất.

Giống như thiên địa là quán trọ cho vạn vật chúng sinh, còn thời gian vốn là khách qua đường từ xưa đến nay.

Điều quan trọng nhất, luôn luôn là chiều rộng mà sinh mệnh đã trải qua.

Là con đường thuộc về cuộc đời của riêng mình, làm sao để đi.

Đây là tự do duy nhất mà chúng sinh có thể nắm giữ.

Như Chấp Kiếm Đại Đế, bảo vệ Nhân tộc hàng vạn năm, dù cho kết cục hiện tại không thể thay đổi, nhưng chiều rộng của sinh mệnh lão, đã lan rộng đến ký ức của mỗi người Nhân tộc.

Đây, mới là mênh mông.

Đây, mới là vĩ đại.

Và hôm nay, trong ánh sáng cuối cùng của ngọn lửa sinh mệnh, cuối cùng lão cũng buông bỏ tất cả, như tái sinh một lần nữa, cảm nhận sự nhẹ nhàng đã lâu, cảm nhận sự tự do vô hạn.

Tia lửa sinh mệnh trong cuộc đời lão, càng va chạm càng rực rỡ.

Trước mắt lão dường như hiện lên những hình ảnh của nhiều năm trước, khi lão còn đầy nhiệt huyết.

"Hạ nhi, Hứa Thanh, lão phu ta đây, không yêu cầu các ngươi cuộc đời sau này phải như thế nào..."

"Nhưng ta lấy kinh nghiệm của một người từng trải, chia sẻ cho các ngươi một cảm ngộ của ta."

Bên ngoài Ma Vũ thánh địa, giữa thiên địa của đại lục Vọng Cổ, Chấp Kiếm Đại Đế đi trước, hướng về phía sau Nữ Đế và Hứa Thanh, truyền ra lời cảm thán.

"Vô hận, vô quý, vô hối."

Chấp Kiếm Đại Đế nhẹ giọng nói.

"Những gì đã trải qua trong cuộc đời này, vì đã dốc hết sức lực, cho nên dù kết quả ra sao, tự thân buông bỏ chấp niệm, có thể gọi là vô hận."

"Những gì đã gặp trong đời, vì đối mặt được với lòng mình, cho nên dù con đường đi như thế nào, tự thân có ánh sáng, cuộc đời này cũng trong ánh sáng, có thể gọi là vô quý."

"Nếu làm được hai điều này, thì những người gặp gỡ, những lựa chọn đã làm, mới có thể gọi là vô hối."

"Làm được sáu chữ này, cuộc đời thông suốt, không uổng một đời." Giọng nói của Chấp Kiếm Đại Đế, vang vọng thiên địa.

Rơi vào lòng Nữ Đế và Hứa Thanh, hóa thành cơn sóng, vang dội mãi không tan.

Chấp Kiếm Đại Đế, lão thực sự đã làm được sáu chữ lão nói.

Bảo vệ Nhân tộc hàng vạn năm, lão đã dốc hết sức lực, cho nên tương lai ra sao, lão vô hận.

Những gì đã gặp trong đời, lão đều đối mặt được với lòng mình, ánh sáng trong lòng chưa bao giờ bị nhuốm bẩn, chiếu lên con đường phía trước, cũng trở thành huy hoàng, lão vô quý với bất kỳ ai.

Đối với lựa chọn cuộc đời này, lão cũng thông qua lời nói và hành động của mình, truyền đạt cho Nữ Đế và Hứa Thanh.

Lão vô hối.

Lúc này, tiếng cười vang vọng thiên địa.

Cũng truyền vào phía trên Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nơi ba vị thần của tộc này đang giao chiến với ba thánh địa.

Có tổng cộng mười sáu tòa thánh địa hạ xuống Vọng Cổ, phía đông, tây, nam, bắc của Vọng Cổ mỗi nơi có bốn thánh địa.

Trong đó, tại phía đông Vọng Cổ, một thánh địa nằm trên Nhân tộc, ba thánh địa còn lại... đều ở trên Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Hiện tại, ba thánh địa đó đều đồng loạt rung động.

Ba vị thần của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, ngay lập tức không chút do dự, lập tức mang theo tộc nhân lùi lại, nhường đường dẫn tới ba thánh địa.

Mà trong ba thánh địa, lúc này các Đại Đế tâm hồn rung động, sắc mặt trước giờ chưa từng nặng nề như vậy, ánh mắt theo bản năng nhìn tới...

Thấy Nữ Đế, thấy Hứa Thanh, và thấy cả hình ảnh của một lão giả tay cam trường kiếm, mặc áo choàng rộng, từng bước di tới, tuy già nua nhưng thân hình vô cùng thẳng tắp.

Trong mắt họ, tử khí trên người lão giả này nồng nặc đến cực điểm, nhưng ánh sáng tỏa ra từ linh hồn của lão, tử khí cũng không thể che lấp, đang sáng lấp lánh trên lão, sáng lên trên toàn bộ Vọng Cổ, chiếu sáng cả bầu trời.

"Hạ Tiên!"

Ba Đại Đế của ba thánh địa trong lòng từng tiếng vang dội, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Không chỉ họ kinh ngạc, mà ngay cả thánh địa của họ cũng rung chuyển, vô số tu sĩ của thánh địa từng người trong đầu như sét đánh, trong lúc Chấp Kiếm Đại Đế nâng thanh kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng vung về phía trước.

Lúc còn trẻ, ước mơ cầm kiếm là khoái ý thế gian, trảm ác diệt gian.

Trở thành Đại Đế, khi còn trẻ lão đã mang kiếm đi khắp thiên hạ, trảm thần linh, diệt ác tà, một người một kiếm, khắc sâu vào thiên địa.

Cuối đời, mỗi lần lão hồi tưởng cuộc đời, nhớ lại nhiều nhất vẫn là đoạn thời gian đó.

Cho đến bây giờ, lần vung kiếm này của lão, dường như trùng lặp với bản thân trong quá khứ, như cảnh trong ký ức hòa quyện với hiện tại.

Vì vậy lần vung kiếm này, lão vung nhẹ nhàng, vung thoải mái, vung tự do.

Lần vung kiếm này, kiếm quang thay thế ánh sáng của trời, kiếm khí trở thành hư không của thế giới, kiếm ý hóa thành thiên ý.

Với khí thế vô cùng bá đạo, có thể phá trời, có thể sụp đất, có thể hủy diệt tất cả kẻ địch!

Rơi vào thánh địa gần nhất với lão.

Thánh địa này, trông như một ngôi Sao.

Lúc này tiếng nổ vang lên như bão tố không thể chống lại, trong mắt ba vị thân, trong sự chấn động của Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc, trong ánh mắt của Hứa Thanh và Nữ Đế...

Thánh địa như ngôi sao phía trước vang vọng tiếng nổ, bề mặt xuất hiện một vết rãnh lớn, tiếp theo vết rãnh này liên tục chìm xuống, trong vài hơi thở, toàn bộ thánh địa bị vết rãnh này xuyên thủng.

Trực tiếp sụp đổ, từ giữa tách làm đôi!

Mọi sinh mệnh bên trong bị kiếm quang tiêu diệt, mọi thứ bên trong bị kiếm khí phá hủy!

Một thánh địa, âm ầm sụp đổi
Bình Luận (0)
Comment