Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2238 - Chương 2423: Điểm Đến Của Hứa Thanh (1)

Chương 2423: Điểm đến của Hứa Thanh (1) Chương 2423: Điểm đến của Hứa Thanh (1)Chương 2423: Điểm đến của Hứa Thanh (1)

Chương 2423: Điểm đến của Hứa Thanh (1)

Chấp Kiếm Đại Đế vẫn lạc, sư tôn bế quan, Nữ Đế tu hành và Nhị Ngưu xuất hành, tất cả như một chiếc kim của đồng hô mặt trời khổng lồ, đang chậm rãi xoay chuyển.

Nửa giáp sau, sẽ là thời khắc thiên biến.

Cổ tiên bên ngoài Vọng Cổ, trở thành một lưỡi kiếm sắc bén treo trên đầu chúng sinh, hóa thành nguy cơ sinh tử.

Mà có thể tưởng tượng được, theo thời gian trôi qua, cảm giác nguy cơ này sẽ càng ngày càng mãnh liệt.

Rốt cuộc nửa giáp thời gian, đối với phàm nhân không phải là quá dài, còn với tu sĩ lại càng ngắn hơn.

Có thể chỉ một lần bế quan, nửa giáp đã trôi qua.

Vì vậy, nguy cơ to lớn trở thành một áp lực nặng nề, đè lên thế gian.

Mỗi tộc đều đang chuẩn bị cuối cùng.

Tựa như, con đường duy nhất dường như là cầu xin sự bảo hộ của thần linh.

Do đó, có nơi trở nên bình yên hơn so với trước, nhưng cũng có nơi trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Loạn tượng chúng sinh, liên tục diễn ra.

Mà thần linh thì lạnh lùng, cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả.

Đối với họ, đây chỉ là một vở kịch trong cuộc sống dài đằng đắng của mình, trông có chút thú vị mà thôi.

Còn về nỗi đau khổ của chúng sinh...

Sống dưới Tàn Diện ở đại lục Vọng Cổ, vốn dĩ đã là đau khổ, chỉ có điều đau khổ xưa kia còn mang niềm vui nhỏ bé của thế gian, nay đau khổ hướng đến toàn bộ chúng sinh.

"Đây cũng được coi là một dạng công bằng." Trên Tế Nguyệt đại vực, trong sa mạc, trong tiệm thuốc nhỏ của Hứa Thanh, U Tinh đang đun nước.

Mà Thế Tử ngồi đó, vừa uống trà vừa nhẹ giọng nói.

Tam nãi nãi ngồi bên cạnh, khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi trên người Hứa Thanh đang rót trà cho Thế Tử.

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Hứa Thanh đặt bình trà xuống, ngồi đối diện hai người, gật đầu.

Sau khi rời khỏi Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc, nơi đầu tiên hắn đến chính là Tế Nguyệt đại vực này.

Hắn muốn trước khi đi, nhìn lại Linh Nhi, cũng nhìn lại Thế Tử gia gia cùng những người khác.

Chỉ có điều Linh Nhi vẫn đang bế quan, Cửu gia gia bảo hộ cho nàng, Hứa Thanh kiểm tra xong cũng không quấy ray nữa, mà đến đây từ biệt Thế Tử gia gia. "Người trẻ tuổi, ra ngoài rèn luyện một chút, cũng tốt."

"Nhưng ngoại hải đó có chút hỗn loạn, tuy với tu vi chiến lực hiện tại của ngươi, cẩn thận một chút cũng không sao, nhưng nhớ kỹ... không được di sâu."

Thế Tử đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn Hứa Thanh, nghĩ một lúc rồi đột nhiên giơ tay phải lên, ngay sau đó đạo ngân vận chuyển, một ấn ký xuất hiện trước mặt lão.

"Đây là quyền hành thay đổi nhận thức của ta, có thể sử dụng ba lần, ngươi cầm để phòng thân."

Hứa Thanh không nói cho Thế Tử biết điểm đến thực sự của mình, lúc này nhìn ấn ký, biết đó là sự quan tâm của Thế Tử, liền im lặng nhận lấy.

Tam nãi nãi ánh mắt sâu xa, nhìn Hứa Thanh, một lúc sau thở dài một tiếng, vẫy tay một dòng sông thời gian ảo hóa, rơi vào trong một bình ngọc, đưa cho Hứa Thanh. “Đây là một dòng sông thời gian ta đã luyện hóa."

Hứa Thanh nhận lấy, đứng dậy hướng về phía Thế Tử và Tam nãi nãi, cúi người sâu.

"Vãn bối cáo biệt, Thế Tử gia gia, Tam nãi nãi, các người... bảo trọng."

Hứa Thanh nhẹ giọng nói, sau đó xoay người bước ra ngoài, rời khỏi tiệm thuốc, rời khỏi núi non, biến mất trong sa mạc.

Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Tam nãi nãi nhẹ giọng nói.

"Nơi thực sự mà đứa trẻ này muốn đi đến, không phải là ngoại hải."

Thế Tử im lặng, một lúc sau thở dài một tiếng.

"Vâê truyền thuyết ngoại hải, chúng ta đã biết từ lâu, nơi hắn muốn đến, có liên quan đến truyền thuyết đó."

"Còn về ba mươi năm sau..."

"Phụ thân đã trên đường trở về, theo thời gian thì không sai biệt lắm." "Hy vọng người trở về vẫn là phụ thân của chúng ta, vì vậy lúc này đứa trẻ ấy rời đi, cũng tốt."

Thế Tử lẩm bẩm.

Tam nãi nãi ngẩng đầu nhìn thiên ngoại, im lặng không nói.

Lúc này trên Tế Nguyệt đại vực, Hứa Thanh lặng lẽ tiến bước.

Trước khi rời đi, hắn còn phải đến một lần Phong Hải Quận, nhìn qua Tử Huyền.

Sau đó hắn sẽ gác lại mọi ràng buộc, bước lên con đường đã chọn.

"Ba mươi năm sau..."

Hứa Thanh lẩm bẩm, thân ảnh bay trên bầu trời, mà ngay sau đó toàn bộ bầu trời đột nhiên gợn sóng, trở thành một chiếc gương khổng lồ.

Trong gương, hiện ra một ngọn núi lớn đầy miếu tự.

Trên đỉnh núi, một lão ẩu bước xuống.

Bên cạnh lão ẩu, còn có một lão giả cao lớn với bộ râu trắng. Nhìn thấy hai người này, Hứa Thanh bước chân ngừng lại, cung kính bái kiến.

"Ngũ nãi nãi, Bát gia gia.'

Ngũ nãi nãi nhìn Hứa Thanh, ánh mắt hiên từ, gật đầu mà không nói gì, mà chỉ giơ tay tạo ra một cánh hoa từ quyền hành của bà.

Cánh hoa này vừa hình thành, trên người Ngũ nãi nãi rõ ràng xuất hiện dấu hiệu lão hóa.

"Cầm lấy, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, tiêu hao cánh hoa này, có thể giúp ngươi khôi phục ngay lập tức.

Hứa Thanh biết, đây là quyền hành đặc biệt của Ngũ nãi nãi, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao sinh mệnh của bà.

Vì vậy hắn do dự.

"Đưa cho ngươi, cầm lấy đi!"

Bên cạnh, Bát gia gia trừng mắt, giơ tay tạo ra một ấn ký từ quyền hành phẫn nộ của lão, cùng đưa ra.

"Ấn ký này, có thể khiến chiến lực của ngươi bùng nổ, nhưng sau đó sẽ yếu đi một thời gian."

Đây là quà của bậc trưởng bối, Hứa Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng, im lặng nhận lấy, đang định nói gì đó, thì một tia kiếm quang từ đất liền bay tới, ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn.

Trời đất biến sắc, gió giục mây vần, kiếm quang này cũng biến thành một ấn ký.

Giọng nói của Cửu gia gia, vang vọng khắp trời đất.

"Đây là kiếm ý của ta, bùng nổ toàn lực, có thể chém Chúa Tểt"

Hứa Thanh động lòng, một lúc sau hắn nhận lấy ấn ký, hít sâu một hơi, hướng về phía Ngũ nãi nãi, Bát gia gia và hướng phát ra kiếm ý, cúi thật sâu.

Cuối cùng, dưới ánh mắt của ba vị trưởng bối, hắn rời khỏi Tế Nguyệt đại vực. ...
Bình Luận (0)
Comment