Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2245 - Chương 2430: Thế Giới Chưa Biết (2)

Chương 2430: Thế giới chưa biết (2) Chương 2430: Thế giới chưa biết (2)Chương 2430: Thế giới chưa biết (2)

Chương 2430: Thế giới chưa biết (2)

Hai ngày sau, khi thương thế hồi phục phần lớn, Hứa Thanh mở mắt.

Suy nghĩ một lúc, hắn đứng dậy rời khỏi tòa tháp tàn, ngay khi đứng bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn bốn con mắt trên trời cao.

"Mỗi ngày thêm một con mắt sao."

Hứa Thanh lẩm bẩm.

Xung quanh yên tính, không có gió, cũng không có bất kỳ khí tức gì tôn tại.

Như thể thế giới này, đã ở vào trạng thái cực độ khô héo.

Cảm giác này, Hứa Thanh không lạ.

Trước khi nhập môn Thất Huyết Đồng, ở chốn hoang dã Nam Hoang Châu, hắn đã sống như vậy nhiêu năm.

Khác biệt là, lúc đó hắn còn là phàm nhân. "Trước hết, phải xem trạng thái của thế giới này, sau đó tìm kiếm sự sống, xác định xem nơi này có phải là tinh hoàn thứ năm hay không.

"Nếu là tinh hoàn thứ năm, phải nhanh chóng đến Tiên Đô..."

"Nếu không phải..."

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, rồi thu tòa tháp tàn lại.

Tòa tháp này, sau khi trải qua vòng xoáy, hiện tại đã vô cùng tàn tạ, do tương lai cần dùng để quay lại tỉnh hoàn thứ chín, nên không tiện tiếp tục sử dụng.

"Đợi xác định tinh hoàn hiện tại, cũng cần tìm nơi sửa chữa tòa tháp này."

Sau khi hoàn tất, Hứa Thanh không do dự, mang theo cảnh giác, thân thể lao nhanh, trong chớp mắt biến mất.

Bắt đầu tìm hiểu.

Một ngày sau, trên trời xuất hiện con mắt thứ năm, ánh sáng phát ra dần nhuốm màu máu. Thân hình Hứa Thanh không có trong ánh sáng máu, hắn xuất hiện dưới lòng đất của thế giới này.

Ở đó, hắn thấy một cỗ quan tài khổng lồ.

Bị chôn vùi sâu trong lòng đất.

Vô số ấn ký, vô số phù văn, vô số dây xích sắt, buộc chặt quan tài, đồng thời xung quanh quan tài, còn có một đại trận khổng lồ.

Đại trận không ngừng vận hành, hút sinh cơ từ tồn tại trong quan tài, lan tỏa ra ngoài, nuôi dưỡng thế giới này.

Quan sát hồi lâu, Hứa Thanh từ từ co rút đồng tử.

"Trong quan tài, là một vị thần linh..."

Hứa Thanh từ từ lùi lại.

Một ngày nữa trôi qua, trên trời xuất hiện con mắt thứ sáu, ánh sáng máu càng đậm.

Trong ánh sáng máu, thân hình Hứa Thanh xuất hiện trên đỉnh núi. Dưới chân núi, có một tòa thành.

Trong ánh sáng máu, tòa thành này trông thật quỷ dị và không lành.

Quan sát tòa thành, mắt Hứa Thanh hiện lên vẻ suy tư.

Trong hai ngày qua, hắn đã đi qua nhiều nơi.

Không chỉ là nơi quan tài dưới lòng đất, bên ngoài, hắn cũng đã thấy sự sống ở đây.

Không phải Nhân tộc, mà là một chủng tộc tương tự, da màu xanh, đồng tử hình tam giác.

Hầu hết đều là tu sĩ.

Nhưng dù là phàm nhân hay tu sĩ, ai nấy đều khô héo, sinh cơ không nhiều, mắt vô thần như xác sống.

Ngoài ra, tu vi cao nhất của tu sĩ ở đây... cũng chỉ là Nguyên Anh.

Ngay cả tòa thành hiện tại mà Hứa Thanh đang quan sát, trong cảm nhận của hắn, ba người mạnh nhất trong thành cũng chỉ là Nguyên Anh.

"Chẳng lẽ, đây là một tiểu thế giới?"

"Nhưng dựa theo sinh cơ hút từ quan tài để nuôi dưỡng thế giới này, không nên như vậy."

Hứa Thanh trầm ngâm, rồi bước vào tòa thành.

Đi trong thành, các tu sĩ không phát hiện ra có người lạ, sự chênh lệch về tu vi khiến Hứa Thanh như không tồn tại.

Như vậy, Hứa Thanh tiến vào sâu trong thành, thấy người đi đường, thấy cửa hàng, thấy tu sĩ, tất cả đều khô héo, gầy gò, trên người toát ra khí tức tuyệt vọng.

Hứa Thanh suy tư, ngẩng đầu nhìn tám con mắt trên trời, rồi tìm đến một từ đường được thờ phụng trong thành.

Nơi này tu sĩ nhiều nhất, kiến trúc xa hoa tinh xảo, khiến Hứa Thanh chú ý.

Bước vào từ đường, trước tiên Hứa Thanh thấy bàn thờ. Trên đó, thờ chín con mắt đẫm máu.

Xung quanh khắc họa các bức tranh, miêu tả thần thoại truyền thuyết.

Đây chính là thông tin Hứa Thanh cần.

Hắn lập tức nhìn, dần dần từ các bức tranh này, hắn thấy câu chuyện của thế giới này.

Đây vốn là một thế giới hòa bình, từ bao nhiêu năm trước, trên trời bỗng xuất hiện một mặt trời tà ác.

Sự xuất hiện của nó khiến thế giới khô héo và chết chóc, chúng sinh đau khổ.

Cuối cùng, trong đau khổ, dưới tuyệt vọng, có chín vị anh hùng xuất hiện, họ tiêu diệt mặt trời tà ác, nhưng bản thân lại trọng thương sắp chết.

Thế nên, chín vị anh hùng hóa thân thành thiên đạo, biến thành chín con mắt bảo vệ chúng sinh.

Nhưng vì vết thương của họ quá nặng, để có thể bảo vệ lâu dài, mỗi chín ngày, cần một số sinh cơ để nuôi dưỡng. Từ đó về sau, chúng sinh của thế giới này, họ tự nguyện, vào mỗi chín ngày, khi chín con mắt hiện lên trời, dâng hiến sinh mệnh của mình.

"Chín mắt, chín vị anh hùng."

"Thần linh dưới lòng đất, hẳn là mặt trời tà ác trong truyền thuyết."

"Vậy chín vị anh hùng là ai...'

Ánh mắt Hứa Thanh rời khỏi các bức tranh, truyền thuyết này đối với hắn chỉ là một sự mỹ hóa để dễ dàng thu hoạch sinh mệnh.

"Dù sao cũng đã có manh mối."

Hứa Thanh bước ra, thân hình biến mất, xuất hiện trên đỉnh núi ngoài thành.

Đứng đó, Hứa Thanh bình tĩnh, ngồi đả tọa, vừa hồi phục thương thế do vòng xoáy gây ra, vừa ngẩng đầu nhìn tám con mắt máu trên trời, lặng lẽ chờ đợi con mắt thứ chín xuất hiện.

Hắn tin rằng, khi con mắt thứ chín xuất hiện, hắn sẽ hiểu rõ hơn về thế giới nay.
Bình Luận (0)
Comment