Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2324 - Chương 2509: Bát Cực Đạo Tướng Ra Đời (1)

Chương 2509: Bát Cực Đạo Tướng ra đời (1) Chương 2509: Bát Cực Đạo Tướng ra đời (1)Chương 2509: Bát Cực Đạo Tướng ra đời (1)

Trong hư vô, thân thể là con thuyền, linh hồn cưỡi thuyền, ngược dòng mà đi.

Con đường này, dài dằng dặc. Hồi tưởng về quá khứ, quan viên, thương nhân, võ phu, lang trung, bách tính, thiếu niên...

Thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng đó là trải nghiệm, là luân hồi, là cuộc đời.

Vì đã từng sống trong đó, nên không thể nhìn thấu màn sương mù.

Giờ đây tỉnh giấc, quay đầu nhìn lại. Rõ ràng đó là ngũ hành.

Hứa Kim Hồng, tể tướng của triều đại, dù là văn quan, nhưng cả đời dùng thủ đoạn sấm sét để duy trì vương triều, trong lòng như có triệu binh, vàng son rực rỡ, cả đời của hắn đại diện cho Kim. Giàu sang là Kim, quyền lực là Kim, chiến trận là Kim, mệnh cách cũng là Kim.

Hứa Hoành, người mong trở thành đại thương gia, cả đời hắn hiền lương, từng có gia tài bạc vạn, từng trải qua bao biến cố lưu lạc, nhưng số phận trớ trêu, cuối cùng kiệt quệ. Cả đời hắn đại diện cho Thủy.

Tài sản là Thủy, chủ sự lưu động, có hạn hán và lũ lụt, lại có câu “thượng thiện nhược thủy,” mệnh cách của hắn cũng là Thủy.

Võ phu Hứa Sơn, ngọn núi này không phải đất, mà mang ý nghĩa của rừng, mệnh như bèo dạt, tuổi thơ như gỗ mục, trưởng thành trở thành thảo khấu, ẩn nấp trong rừng, là mệnh của gỗ mục.

Trí tuệ kém cỏi và dễ nổi giận, dễ bị tác động bởi ngoại cảnh, nên cả đời thà đứng mà chất, không muốn sống quỳ nhục. Lang trung Hứa Dự, hành nghề y cứu đời, với tấm lòng từ bi của người thầy thuốc, nguyện trở thành lò luyện thiên địa, luyện hóa thành một cuốn dược thảo, thân là Hỏa, mệnh cũng là Hỏa. Chính là Tâm Hỏa của Chu Tước, ngọn lửa bảo vệ số mệnh.

Nhưng đời này, gió và lửa xuất hiện, trái tim lụi tàn, đến lúc chết, trái tim mới hồi sinh, gió và lửa trở và.

Bách tính Hứa Khôn, cả đời bình phàm, hiền lành ít nói, đứng giữa cái nóng của đất trời, lưng cháy bỏng dưới ánh mặt trời mùa hè, hết sức mà không biết mệt, chỉ tiếc rằng ngày hè quá dài.

Đầu đội trời, chân đạp đất, nối tiếp thời gian tương lai, mệnh cách tích tụ là Thổ. Còn thiếu niên và tàn hồn tu sĩ, thực chất là cùng một người.

Mang theo trách nhiệm truyền thừa, như một sợi dây dài.

Bắt đầu từ ngọn lửa của lang trung, qua mảnh đất của bách tính, rồi cuối cùng gặp được chân ngã. Vượt qua dòng chảy của thời gian.

Đây là mệnh thời.

"Chỉ thiếu không gian..." Hứa Thanh lẩm bẩm.

"Sở dĩ như vậy là vì con đường này vần chưa trọn vẹn."

Luân hồi ở phía trước, còn nguồn gốc nằm sau luân hồi, vậy nên vừa đi vừa nhìn. Không còn chìm đắm nữa. Như một lữ khách, chứng kiến muôn mặt cuộc đời. Cảnh tượng trước mắt hiện ra.

Không biết đã bao lâu, không còn nhớ đến thời gian.

Đi mãi, nhìn mãi, cuối cùng bước chân của Hứa Thanh cũng dừng lại.

Nơi hắn nhìn thấy, thứ mà tâm thần hắn tập trung, chính là bản thân mình trong luân hồi, hóa thành... một diễn viên.

Cả đời diễn viên, đóng rất nhiều vai. Hôm trước tiếng trống vang trời, áo phấn xuất hiện trên sân khấu, tay áo thướt tha múa vờn.

Hôm nay cờ bay phấp phới, tám phương gió thổi, đã định rõ trung gian và trắng đen. Cùng một gương mặt, nhưng trang điểm khác nhau, có khi là nam, có khi là nữ, trở thành những cuộc đời trong những khoảng thời gian khác nhau.

Có những niềm vui khi diễn vai sống, cũng có những điều không tiếc nuối khi diễn vai chết. Chính là đời người như vở kịch, bao nhiêu chuyện hồng trần của cổ kim đều được diễn xướng trên sân khấu. Không ai biết, dưới lớp hóa trang kia, là một trái tim thật sự như thế nào.

Cũng không rõ liệu thời gian trôi qua, người ta có còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.

Chỉ đến khoảnh khắc khi vở kịch kết thúc, khi tất cả lớp hóa trang đã bị xóa đi, người diễn bước ra với tâm trạng đầy cảm xúc, cảm thán về những niềm vui và nỗi buồn của kiếp trước và kiếp này, cuộc đời ngắn ngủi như một giấc mơ, lặng lẽ trôi đi, không để lại dấu vết...

Cuối cùng, chỉ còn lại một tiếng thở dài nhẹ.

"Trong thế gian này, có nhiều vai diễn đầy buồn vui, nhưng đừng bao giờ nói rằng những người đã trải qua đều phải chịu cảnh tàn tạ..."

"Không thể phân biệt được..." Chính là những khúc hát vui thường khiến người ta say đắm, thời gian trôi qua, khiến ánh mắt dần mờ đi.

Từng mảnh ký ức đều như những gợn sóng, khi tỉnh giấc, hóa ra chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong giấc mộng kéo dài hàng ngàn năm.

Vì vậy, vở kịch này từ màn dạo đầu đến hồi kết.

Cuộc đời này từ sinh đến tử. Giấc mơ này từ say đến tỉnh. Hứa Thanh tỉnh giấc.

Trong hư vô, hắn nhẹ nhàng lầm bẩm.

"Đây đâu phải là một vở kịch, mà là cuộc đời trong dòng thời gian..." "Người có sinh tử, kịch cũng có khởi đầu và kết thúc, sự khác biệt giữa sinh tử cũng giống như sự khác nhau giữa mộng và tỉnh, luôn biến đổi, không thể nắm bắt."

"Vậy, khi đã vượt qua luân hồi, bước ra khỏi cuộc đời, sau khi tỉnh mộng, điều gì đang chờ đợi ta ở tận cùng của bức tranh cuộn này?" Câu trả lời, đã có rồi.

Bởi vì hắn đã đi hết con đường, đi đến tận cùng của bức tranh luân hồi, cuối cùng nhìn thấy điểm khởi đầu của bức tranh cuộn. Cũng chính là đạo cơ chứa đựng luân hồi của bức tranh này.

Đó, vốn dĩ chỉ là một bức tranh.

Lý Mộng Thổ đã mở ra chỉ là một đường nét nhỏ, nhưng giờ đây Hứa Thanh đã nhìn thấy toàn bộ bức tranh.

Đó là một viên pha lê.

Rơi vào hỗn độn, xuất hiện trong hư vô vô tận, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, sau đó vỡ ra thành mười mảnh không đồng đều.

Rải rác khắp nơi. Rồi, xuất hiện lớp đất dày. Đây chính là cảnh tượng hình thành của lớp đất dày, cũng là cảnh tượng mà năm xưa khi Hứa Thanh cảm ngộ Bát Cực Đạo, thông qua ánh mắt của tiên tổ, đã thấy trên viên thiên thạch kia.

Khai thiên lập địa.

Và giờ đây, mọi thứ hiện ra càng rõ ràng hơn!

"Không ngờ, bức tranh cuộn này lại vẽ cảnh tượng đó." Hứa Thanh lẩm bẩm. "Đó là một viên pha lê màu tím."

Hoàn toàn giống với viên của hắn.

Vì vậy, Hứa Thanh rơi vào trầm mặc.

Lúc này, hắn cảm nhận được phương pháp để rời khỏi nơi này.

Hắn đã vượt qua luân hồi của bức tranh cuộn, đi đến tận cùng.

Giờ đây, chỉ cần tiến một bước nữa, hắn có thể rời khỏi bức tranh này. Nhưng ánh mắt của hắn lại dừng trên mười mảnh pha lê vỡ kia.

Sau một thời gian dài, trong mắt hắn lóe lên tinh quang mãnh liệt.

"Bị phong ấn trong bức tranh cuộn này, vừa là sinh tử, cũng là tạo hóa!"

"Con đường tiên thân của ta bắt nguồn từ mười mảnh pha lê vỡ kia, giờ đây lại được nhìn thấy, và còn rõ ràng hơn trước, ta có thể... tái chứng đạo của mình!"

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh không do dự, ngồi xuống xếp bằng, thần niệm và cả linh hồn đột ngột tỏa ra, như một ngôi sao băng, lao thẳng về phía mười mảnh pha lê vỡ. Khoảnh khắc tiếp theo, luân hồi lại khởi động.

Nhưng lần này, không còn là một con người nữa.

Ta là một viên thiên thạch rơi từ trên trời xuống.

Rơi xuống một hành tỉnh có tên là Thiên Mệnh.

Không biết mình đến từ đâu. Ở đó, thời gian trôi qua, ta dần dần phát triển linh trí, mơ hồ nhớ lại một vài ký ức xưa cũ.

Nhưng không rõ ràng, rất mơ hồ.

Chỉ nhớ về một sa mạc.

Vì vậy, phần lớn thời gian, ta chỉ ngước nhìn hành tinh này, chứng kiến vận mệnh của muôn loài trên đó, đồng thời cố gắng nhớ lại nơi ta đến và câu chuyện về sa mạc kia.
Bình Luận (0)
Comment