Chương 2527: Trong truyện cổ tích (1)
Chương 2527: Trong truyện cổ tích (1)Chương 2527: Trong truyện cổ tích (1)
Gió từ phương xa thổi đến, khiến sương mù hóa thành tiên khí khuấy động, lan tràn khắp Tiên Cung.
Cuối cùng, nó dừng lại trên Nghênh Tiên Đài của Tiên Cung, chảy quanh những tu sĩ đứng nơi đây.
Đó là một bệ đá khổng lồ màu đen, mặt đất phủ đầy rêu xanh, toát ra vẻ cổ xưa và dấu ấn của thời gian, như thể chỉ cần đứng ở đây là đã bước vào dòng chảy năm tháng.
Ở chính giữa, có một bia đá dựng thẳng, trên đó khắc thông tin về ba con đường, nhưng vì thời gian đã quá lâu, nên chữ viết đã trở nên mờ nhạt.
Lúc này, có hàng chục bóng người đứng trên Nghênh Tiên Đài.
Tất cả những tu sĩ từ ngoại giới tiến vào Tiên Cung đều xuất hiện ở đây đầu tiên, và ngay tại đây họ phải chọn con đường của mình.
Khi Hứa Thanh cùng Lý Mộng Thổ và Địa Linh Lão Tổ hiện thân trên đài, những tu sĩ khác đã hóa thành từng luồng cầu vồng dài, lao vút về phía bên trái.
Khi đến gần, họ dường như mất đi khả năng bay lượn, phải đáp xuống đất. Mỗi người giữ khoảng cách cảnh giác với nhau, bước từng bước tiến về phía trước.
Con đường họ chọn có ít sương mù, nhưng dường như không gian ở đó khác biệt, tối tăm hơn nhiều so với Nghênh Tiên Đài.
Trên con đường ấy, mưa nhẹ đang tí tách rơi, thấm nhuần mọi vật.
Mặt đất dưới chân trở nên lầy lội, nhưng vì có quá nhiều người đi trước, một con đường mòn đã dần hiện ra. Không gian tĩnh lặng và u tối. Chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng, bao phủ những tu sĩ đang dần dần đi xa theo hướng đó.
Hứa Thanh đứng nhìn con đường ấy, không lập tức bước đi mà thu hồi ánh mắt, tiếp tục quan sát xung quanh. Trước tiên là bệ đá, Hứa Thanh kiểm tra một lượt và xác nhận nó là thực thể. Sương mù cũng rất chân thực, mang theo cảm giác ẩm ướt, khi rơi trên da thì cảm nhận rõ ràng, dính lên y phục còn có thể ngưng thành những giọt nước nhỏ."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Tiên khí nơi này cũng là thật. Ở đây, Hứa Thanh cảm thấy tu vi của mình tăng cường hơn rõ rệt so với khi ở ngoại giới.
Ngoài ra, trong làn sương mờ mịt, có tiếng nhạc mơ hồ vọng tới, dường như phát ra từ luận đạo chỉ địa sâu trong Tiên Cung, nơi Hứa Thanh đã nhìn thấy từ bên ngoài.
Hứa Thanh ngẩng đầu.
Từ vị trí của Nghênh Tiên Đài, vì nằm sâu trong Tiên Cung rộng lớn nên tầm mắt khó thấy được phía xa, chỉ có thể nhìn thấy sương mù dày đặc che khuất mọi thứ. Trong màn mờ ảo ấy, dường như có một cây cầu hiện ra. Trên cầu, thấp thoáng có một bóng người đang tiến bước trong sương.
“Đó là Tỉnh Hoàn Tử. Vừa rồi ta thấy hắn xuất hiện và bước về phía cây cầu này.”
Lý Mộng Thổ trầm giọng nói. Lúc này, trên Nghênh Tiên Đài chỉ còn lại ba người bọn họ, các tu sĩ khác đều đã chọn xong con đường của mình và tiến vào sâu trong Tiên Cung.
“Không biết Hứa huynh sẽ chọn thế nào? Nếu chọn con đường nhỏ, chúng ta có thể đồng hành.”
Lý Mộng Thổ nói xong, Địa Linh Lão Tổ liên nhìn về phía Hứa Thanh đầy kỳ vọng. Hứa Thanh im lặng, nhìn bóng người trên cây cầu trong màn sương dần đi xa, trong đầu hiện lên lời của Địa Linh về ba con đường này. Một lúc lâu sau, hắn từ tốn mở lời.
“Ta muốn thử bước lên cây cầu này.”
Địa Linh Lão Tổ kinh ngạc. Lý Mộng Thổ thì không quá bất ngờ, chỉ lặng lẽ nhìn Hứa Thanh thật sâu, rồi ôm quyền chào một cái, sau đó quay người đi về phía con đường nhỏ bên trái.
Trong lòng Lý Mộng Thổ cũng thở dài.
Nhưng không phải vì Hứa Thanh, mà vì chính mình.
Là một ngôi sao trong số các tu sĩ, hắn cũng muốn tiến xa hơn, nhưng hắn hiểu rằng... cây cầu ấy, dù đã truyền thừa được Hiến, hắn vẫn không chắc mình có thể sống sót trở ra.
“Xưa nay, những ai có thể đi qua cây cầu ấy đều là số ít như phượng mao lân giác, và những người sống sót... đều phải lĩnh ngộ được Hiến của bản thân, chứ không thể dựa vào truyền thừa từ người khác.”
Bóng dáng Lý Mộng Thổ dần dần khuất xa.
Địa Linh Lão Tổ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ cúi người chào một cái, rồi lựa chọn đi vào con đường nhỏ.
Chẳng bao lâu, bóng dáng hai người họ đã biến mất. Trên Nghênh Tiên Đài, chỉ còn lại mình Hứa Thanh. Nhưng hắn không bước theo con đường phía trước, mà quay đầu lại, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhìn về... bên phải!
Bên phải, sương mù dày đặc đến cực hạn, không thể nhìn xuyên qua hay thấy rõ bất kỳ thứ gì bên trong.
Tất cả những gì có thể thấy chỉ là làn sương mù cuồn cuộn.
Còn có... âm thanh của dòng nước chảy vọng ra từ trong màn sương đó.
Con đường bên phải là nơi tôn tại một dòng sông đen, bước vào là cửu tử nhất sinh, mười phần chết chín.
Dù chữ khắc trên bia đá của Nghênh Tiên Đài đã phai nhòa theo năm tháng, nhưng thông tin được ghi lại không bao giờ bị thời gian xóa nhòa, mà đã trở thành bí ẩn quan trọng của Cực Quang Tiên Cung qua lời truyền miệng. Địa Linh Lão Tổ cũng nhờ cách này mà biết được bí mật ấy.
“Ở đó, có sức dẫn dắt của Hiến...”
Ngay khi vừa bước vào Nghênh Tiên Đài, Hứa Thanh đã cảm nhận được Hiến Thời Không của mình cộng hưởng với một thứ gì đó từ hướng bên phải, giống như có một lời mời gọi từ xa xăm.
Sự cộng hưởng, sự dẫn dắt, và tiếng gọi ấy hòa vào trong tâm trí Hứa Thanh, khiến hắn cảm nhận rõ ràng rằng nơi đó tôn tại một con đường cùng chung nguồn gốc với mình. “Nơi này, từ lúc đầu ta đã có cảm giác nó không thuộc về thời không.”
“Và khi nơi này mở ra, cảm giác ấy càng rõ rệt hơn.”
“Nơi này hiển nhiên chứa đựng Hiến Thời Không giống ta Hứa Thanh nheo mắt lại. Trong tình huống bình thường, nếu có hai Hiến đồng nguồn, điều này sẽ rất nguy hiểm, bởi vì những Hiến cùng nguồn thường khó tồn tại cùng nhau.
Thường thì sẽ dẫn đến sự nuốt chửng giữa kẻ mạnh và kẻ yếu.
Nhưng vì Cực Quang Tiên Chủ đã ngã xuống, tình huống này có thể sẽ khác. “Nhưng Hiến của hắn vốn là Cực Quang. Chẳng lẽ đi đến tận cùng của Hiến Thời Không, nó sẽ trở thành Cực Quang? Hay là... Cực Quang Tiên Chủ đã thay đổi con đường của mình?”
Hứa Thanh trầm ngâm, kết hợp với cảm giác rằng Hiến Thời Không của hắn không có nguồn gốc xác định, hắn đoán khả năng lớn nhất là Cực Quang Tiên Chủ từng thay đổi đạo của mình.
Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt Hứa Thanh trở nên kiên định.
Để đưa Hiến Thời Không của mình tiến xa hơn, hắn cần thấu hiểu bản chất của con đường này. Tự mình lĩnh ngộ là một cách, nhưng đi theo dấu vết mà người khác đã để lại trên con đường ấy cũng là một cơ hội.
Cả hai đều là những cơ duyên quý giá.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Thanh khẽ lắc mình, bước về phía làn sương dày đặc bên phải.
Chớp mắt, hắn đã biến mất trong màn sương.
Chỉ còn lại sương mù vẫn không ngừng cuộn xoáy. Sương mù trở thành tất cả những gì hiện diện trước mắt Hứa Thanh.
Nó che lấp mọi giác quan của hắn, kể cả khả năng cảm nhận tu vi. Và càng tiến sâu hơn, ngay cả âm thanh của dòng nước chảy cũng dần biến mất.
Mọi thứ trước mắt chỉ còn là một màu đen kịt.
Không thể phân biệt đó là sương mù hay hắn đã bước vào dòng sông đen kia.
Mọi thứ, từ đầu đến cuối, chỉ là bóng tối.
Không có nguy hiểm nào xuất hiện.
Chỉ có bóng tối vô tận, không có khởi đầu và cũng chẳng có kết thúc. Thời gian dường như cũng mất đi ý nghĩa tại đây. Không biết đã qua bao lâu, Hứa Thanh vẫn cảnh giác tiến bước, cho đến khi hắn chạm đến tận cùng của bóng tối. Nơi tận cùng ấy, vẫn là một màn đen.
Sở dĩ gọi là tận cùng, vì trong bóng tối, hắn cảm nhận được một bức tường vô hình, ngăn cản hắn tiến thêm bước nữa. Pháp thuật của hắn không thể xuyên qua bức tường đó. Thần thông cũng không thể phá vỡ.