Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2350 - Chương 2535: Để Ta Nói Hết Lời! (1)

Chương 2535: Để Ta Nói Hết Lời! (1) Chương 2535: Để Ta Nói Hết Lời! (1)Chương 2535: Để Ta Nói Hết Lời! (1)

Hứa Thanh giữ vẻ mặt bình thản.

Giọng nói tỉnh quái từ trong ngọc giản dường như có một sức mạnh kỳ lạ, khiến trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh nhân vật nhỏ với bốn chữ trên trán: "Ta là Cực Quang", đang cười đắc ý.

“Tiền bối dùng ta làm trung gian để thoát khỏi thế giới thứ hai, chẳng lẽ chỉ để nói mấy lời chọc ghẹo này?” Hứa Thanh bình tĩnh nói.

Ngọc giản lóe lên, và bên trong vang lên tiếng ho nhẹ của nhân vật nhỏ:

“Hừm, làm gì mà giận vậy.” “Ta là tàn dư ý thức của Cực Quang Tiên Chủ trước khi qua đời. Thực ra, ta chỉ là một ý niệm, tồn tại trong tầng thứ hai. Giờ nhờ ngươi mà ta đã xuất hiện trong hiện thực, nhưng thời gian rất có hạn, còn nhiều việc phải làm.” “Nên tất nhiên, ta không chỉ muốn chọc ghẹo ngươi.” “Yên tâm đi, con trai, yên tâm.”

“Nếu không có ta, ngươi có lẽ vẫn còn mắc kẹt trong tầng thứ hai đấy. Nói đúng không?” “Ngoài ra, để trả ơn vì đã giúp ta thoát ra, ta sẽ giải đáp một trong những thắc mắc lớn nhất của ngươi.”

“Ngươi quan tâm nhất đến chính là Hiến của mình, phải không?”

“Ta đã từng đi trên con đường thời không mà ngươi đang bước, nhưng chỉ đến nửa chừng thì phải bỏ cuộc, vì nó quá khó khăn.”

“Ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục con đường đó. Thôi, tạm biệt nhé, con trai.”

Ngay sau lời nói đó, ngọc giản rạn nứt, những vết nứt lan ra khắp bề mặt chỉ trong chớp mắt.

Cuối cùng, ngọc giản vỡ vụn thành từng mảnh rồi tan thành bụi, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Hứa Thanh nhíu mày. Từ những lời nói và hành động của nhân vật nhỏ, hắn cảm nhận được một sự cẩu thả và thiếu nghiêm túc.

Hắn cũng nhận ra rằng, việc ngọc giản tự tan biến không phải là do hắn gây ra, và xung quanh không có dấu hiệu bất thường nào.

“Vậy rốt cuộc mục đích của hắn là gì?” Hứa Thanh trầm ngâm, ánh mắt quan sát bốn phía. Đúng lúc đó, hắn cảm nhận được có gì đó thay đổi trên tay mình. Ngọc giản vừa biến mất, giờ đây từ hư không tụ lại và xuất hiện một lần nữa trong tay hắn.

Cùng lúc đó, giọng nói quen thuộc lại vang lên, mang theo sự chế giễu:

“Haha! Ngươi có thất vọng không? Có đang mắng ta trong lòng không? Có nghĩ rằng sau tất cả những gì đã trải qua, thứ nhận lại chỉ là mấy lời này?” Hứa Thanh im lặng.

“Không nói gì à? Chắc ta đoán đúng rồi, ha ha hai”

“Và giờ, ta đoán xem ngươi đang nghĩ gì. Ngươi chắc chắn đang tự hỏi, liệu ta sẽ cho ngươi một truyền thừa đặc biệt hoặc tiết lộ bí mật nào đó, đúng không?”

Nhân vật nhỏ ho khan rồi nói tiếp:

“Để ta nói cho rõ nhé. Ngươi... đoán... sai... rồi!” “Thực ra... chẳng có gì hết! Ha ha ha! Tạm biệt, con trai!” Lập tức, ngọc giản lại tan vỡ và biến mất lần nữa.

Nghe xong, Hứa Thanh thở ra một hơi dài, cơn bực tức ban đầu dần tan biến.

Hắn đã xác định rõ ràng một điều: Cực Quang Tiên Chủ chắc chắn có vấn đề về thần trí.

Việc Tiên Tôn trấn áp và tiêu diệt Cực Quang có lẽ không sai chút nào.

Không muốn phí thêm thời gian, Hứa Thanh quay mắt về phía điện thờ trước mặt. Từ bên ngoài Tiên Cung, hắn từng nhìn thấy khung cảnh yên bình, với tiếng tiên âm du dương và quang cảnh như một thế giới thịnh vượng. Nhưng giờ khi ở bên trong, cảnh tượng hoàn toàn khác. Điện thờ giờ đây hoang tàn, mang theo cảm giác hiu quạnh và in đậm dấu vết của thời gian.

Một số khu vực đã sụp đổ, bên trong trống rỗng, không còn bất kỳ bảo vật nào.

“Với việc Tiên Cung nhiều lần được mở ra và vô số tu sĩ đã đến đây, phần lớn bảo vật và truyền thừa có lẽ đã bị lấy đi từ lâu.”

"Nhưng vì Tiên Cung quá rộng lớn, và mỗi lần mở ra lại là các khu vực khác nhau, nên vẫn còn cơ duyên ẩn giấu, thu hút người đến đây." "Nhưng với ta, trọng tâm không phải là tầng thứ ba này. Trọng tâm là... tầng thứ tư, chỉ những người có Hiến mới có thể bước vào!"

Hứa Thanh trầm ngâm, rồi bắt đầu tiến về phía trước. Hắn dự định sẽ thăm dò tầng thứ ba để tìm kiếm lối vào tầng thứ tư. Ngọc giản liên tục xuất hiện và tan biến không còn khiến hắn bận tâm nữa.

Tuy nhiên, chính thái độ bỏ mặc của hắn dường như lại gây ra tác động đặc biệt. Khi hắn mới chỉ bước được mười bước, ngọc giản lại xuất hiện trong lòng bàn tay, lạnh như băng.

Và giọng nói quen thuộc lại vang lên từ bên trong: “Haha, ta lại tới rồi! Ta đoán xem nhé, chắc trong đầu ngươi đang nghĩ ta có vấn đề đúng không? Rồi lại tự nhủ rằng Tiên Tôn giết ta là hoàn toàn đúng đắn? Ta...”

Không đợi giọng nói nói hết, Hứa Thanh siết chặt tay, khiến ngọc giản vỡ nát thành bụi trong một tiếng “rắc”. Giọng nói bên trong bị chặn đứng giữa chừng.

Không để tâm thêm, Hứa Thanh tiếp tục tiến về phía trước, vượt qua điện thờ đổ nát, phóng tầm mắt nhìn xa. Nhưng chưa kịp đi xa, ngọc giản lại xuất hiện trong tay hắn.

Trước khi giọng nói kịp vang lên, Hứa Thanh lại bóp nát nó, khiến ngọc giản tan thành bụi lần nữa.

Sau đó, hắn bay lên không trung, thả thần thức ra để cảm nhận toàn bộ khu vực xung quanh.

Mặc dù chỉ là một phần của Tiên Cung, nhưng khu vực này vẫn vô cùng rộng lớn, gần tương đương với một thế giới nhỏ.

Trong cảm nhận của hắn, có vô số điện thờ, lầu các, và vườn linh thảo.

Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy núi non, sông ngòi - nhưng đa phần đã sụp đổ và cạn khô.

Các công trình phần lớn đầu đã hoang tàn, chỉ còn lại những tàn tích cùng những dấu vết của trận pháp đã tan vỡ.

Tuy nhiên, vẫn còn một vài nơi nguyên vẹn, nhưng chúng đều được bao phủ bởi các cấm chế. Trong không gian, đôi lúc xuất hiện những sợi tơ đen bí ẩn, di chuyển bất chợt, có thể cắt đứt mọi thứ khi chúng lướt qua. Ngoài ra, thời tiết trong khu vực cũng rất khác thường.

Ở một số nơi, mưa không ngừng rơi; ở nơi khác, mặt đất liên tục rung chuyển. Có nơi vang lên sấm sét đì đùng, và chỗ khác lại có bão tố gào thét.
Bình Luận (0)
Comment